Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2151: Tóc đỏ xuất hiện

Kim Bích Phong càng giận dữ nói:
“Nói với hắn nhiều như vậy để làm cái gì? Giết chết hắn đi, sưu hồn hắn, sau đó lại giết chết hết tất cả những người có liên quan đến hắn trên thế gian này.”
Vừa nói xong, bà ta đột nhiên đánh một chường về phía Ngô Đại Đức.
Một chưởng này mang theo cuồng phong bão táp, uy thế Thượng Lộ Giả không hề thiếu một chút nào, bản nguyên khí ở xung quanh đều lập tức biến mất, giống như diệt thế.
Ngay lập tức, những tu giả ở xung quanh đều biến sắc hoàn toàn, vội vàng tản ra, rất sợ bị lan đến.
Ngô Đại Đức cũng lắc đầu nói:
“Ngươi đã muốn bị ngồi chết như vậy, bàn gia ta sẽ thành toàn cho ngươi.”
Nói xong hắn bỗng nhiên xoay người, quay lưng về phía Kim Bích Phong, sau đó cái mông vừa nhấc lên, một tiếng ầm vang, cả người giống như đạn pháo bắn nhanh về phía Kim Bích Phong.
“Ngươi muốn chết, ta phải đập nát cái mông của ngươi.”
Kim Bích Phong tức giận đến cực điểm, rõ ràng cái tên mập mạp này còn dám nhắm cái mông trúng ngay mặt bà ta.
Lực lượng bổn nguyên ở trên người của bà ta bạo phát, một chưởng này đủ để tiêu diệt mười mấy tên Khai Môn Giả.
Thế nhưng bà ta bỗng nhiên cảm giác có một loại lực lượng kinh khủng truyền đến, một chưởng của bà ta lại có thể bị tiêu tán đi.
Cái mông kinh khủng kia đã đập rầm rầm vào mặt.
“A!”
Kim Bích Phong phát ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương, cả người lập tức bay ngược ra ngoài, đập mạnh trước tấm bia đá của Man Tôn ở cách đó không xa.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, tất cả mọi người đều giật mình rồi, tại sao lại có thể như thế này?
Phải hiểu rằng Kim Bích Phong chính là Thượng Lộ Giả, có thể nói là cực mạnh ở Chân Tổ Giới.
Thế nhưng bây giờ lại có thể bị một cái mông đánh bay?
Ngay cả một chiêu cũng không tiếp nổi?
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều nhìn về phía Ngô Đại Đức, nhìn chằm chằm vào cái mông của hắn, nhìn không chớp mắt.
Mọi người đều nhìn chằm chằm vào cái mông của Ngô Đại Đức.
“Hắn… Là Chung Cực Giả sao?”
“Không… Hắn căn bản không có khí tức Chung Cực Giả, hắn chỉ thuần túy dựa vào cơ thể để đánh bại Kim Bích Phong.”
“Thân thể bậc nào, con mẹ nó đây chính là do cặp mông ấy có đúng hay không?”
Tất cả mọi người đều hoảng sợ nghị luận.
Có thể sử dụng một cái mông để trấn áp được Chung Cực Giả Kim Bích Phong?
Rốt cuộc tên mập mạp này đáng sợ biết bao nhiêu?
Đám cường giả Hàn Như Ngụy, Lăng Khải Sơn cũng đều lập tức có chút kiêng kỵ.
Trong khoảng thời gian này, từ lúc nào xuất hiện một tu giả luyện thể kinh khủng như vậy?
“Cùng tiến lên giết hắn đi, tên mập mạp này rất quỷ dị.”
Hàn Như Ngụy bỗng nhiên hét to một tiếng.
Lão ta trực tiếp ra tay.
“Đúng vậy, ra tay giết chết hắn đi.”
“Hắn chỉ có cảnh giới Khai Môn cũng đã có thể uy hiếp được chúng ta, không thể để cho hắn trưởng thành được.”
Bọn hắn lập tức xông về phía Ngô Đại Đức.
Tất cả mọi người đều biết Thượng Lộ Giả là vô địch, cho dù Khai Môn Giả có mạnh bao nhiêu đi chăng nữa, thế nhưng ở trước mặt của Thượng Lộ Giả thì vẫn chỉ là con kiến.
Hôm nay ba vị Thượng Lộ Giả của Trấn Thế Các đồng thời ra tay muốn tiêu diệt một Khai Môn Giả.
Đây vẫn là cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy.
Ngay cả ở bên trên bảo tọa sương mù xám, điện chủ thời không cũng khẽ nhíu mày.
Cái tên mập mạp này… Thân thể thật là mạnh.
Lại có thể sử dụng tu vi cảnh giới Khai Môn để đánh bay Thượng Lộ Giả.
Chuyện này có thể so sánh với mấy tộc hung ác mạnh mẽ nhất ở trong biển sương mù xám rồi?
“Chờ giết con chó kia xong phải bắt tên mập mạp này lại nghiên cứu một chút…”
“Nói không chừng cũng có liên quan gì đó với tên Man Tôn năm xưa…”
Hắn ta lẩm bẩm, mặc dù không có nhìn ra thân phận thật sự của Ngô Đại Đức, nhưng hắn ta vẫn cảm thấy tên mập mạp này rất bất thường.
Mà giờ khắc này, ở trong đầu có một giọng nói truyền đến.
“Khởi bẩm điện chủ, tất cả sắp xếp xong… Bắt đầu giết chó.”
Là giọng nói của Lộc Bá!
Điện chủ thời không lập tức đứng dậy, lạnh lùng nhìn về phía con chó đen.
Bắt đầu thôi!
Con chó chết phạm phải tội nghiệt ngập trời, từng khiến cho toàn bộ biển sương mù xám khổ não không thôi…
Ngày hôm nay sẽ chết đi.

Mà giờ khắc này, Ngô Đại Đức đang bị rất nhiều cường giả vây công.
“Chó chết, nhanh đến giúp đỡ ta.”
Ngô Đại Đức hô to.
Con chó đen đứng sừng sững ở trên cao, khinh thường nói:
“Nhân sủng, chỉ có vậy mà ngươi cũng đánh không lại, không bằng đập đầu tự tử ở bên trên bia mộ của Man Tôn kia đi.”
Nó căn bản không thèm quan tâm.
“Mẹ nó chó chết, ngươi sẽ gặp báo ứng.”
Ngô Đại Đức hùng hùng hổ hổ nói, đồng thời bị biển công kích che mất, hắn vội vàng điều chỉnh các loại tư thế, nghênh đón công kích cuồng loạn.
“Đánh, đánh chết hắn đi…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận