Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2401: Đôi mắt hắc ám 2

Giờ khắc này, không chỉ dãy núi Hàn Thước.
Trong thiên địa, tất cả mọi người đều cảm giác được.
“Rốt cuộc dãy núi Hàn Thước đã xảy ra chuyện gì…”
“Dường như ta cảm nhận được cực hạn Kiếm đạo… Kiếm quang loé sáng doạ Hàn Thước, Khiêu Đại Thần thực sự không lừa chúng ta.”
“Mau, đi đến dãy núi Hàn Thước, nhất định phải xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Tất cả mọi người đều vội vàng không gì sánh được.
Đồng thời ở bên trong rất nhiều thế lực lớn siêu cấp.
“Trong thiên địa mất đi một đạo khói đen.”
Ở trong thành Lôi Đế, một giọng nói bí ẩn truyền ra.
Trong nháy mắt, thành Lôi Đế kinh hãi.
“Cái gì… Chín đạo khói đen xoay quanh thế giới cấm kỵ ở trong truyền thuyết lại mất đi một đạo?”
“Làm sao có thể… Ai có thể ma diệt được khói đen?”
“Đây đã là đạo khói đen thứ hai bị ma diệt rồi, rốt cuộc ở trong thiên địa đang xảy ra chuyện lớn gì?”
Tất cả mọi người đều sợ hãi.
Mà ở bên trong cung điện Lôi Đế, đám lôi bộc Lôi Thanh càng kích động đến tột đỉnh.
Bởi vì mới lúc nãy, từ Lôi Đạo Niết Bàn, bên trong Đế Đình có một mệnh lệnh truyền ra.
“Hắc vụ đã bị tiêu diệt, Lôi Đình nên chuẩn bị ra tay…”

Trong sơn cốc.
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người đều không thể kiềm chế được quỳ ở trên mặt đất, đối mặt với năm chữ to ở trên bầu trời, bọn hắn đều cúng bái theo bản năng, kính nể có nguồn gốc từ sâu trong linh hồn.
Độc Cô Ngọc Thanh cũng hạ xuống dưới mặt đất.
Sắc mặt của hắn tái nhợt, khí cơ hỗn loạn, đôi môi khô nứt, trong mắt tràn đầy tơi máu, dường như sinh mệnh đã bị tiêu hao đến cực hạn vậy.
Mà ở lồng ngực của hắn, một ngọn lửa màu vàng đang chuyển động, giống như sẽ thực chất hoá, lực lượng mênh mông ẩn giấu ở bên trong ngọn lửa dường như sẽ bộc phát ra bất cứ lúc nào.
“Đáng tiếc… Cho dù dốc hết toàn bộ sức lực vẫn chưa thể viết ra được chữ có trình độ hoàn mỹ như sư phụ năm đó…”
Hắn mỉm cười nói:
“Đáng tiếc không có rượu uống… Nếu như uống rượu xong có thể sẽ viết tốt hơn một chút hay không…”
Trong mắt của hắn bỗng nhiên có chút tiếc nuối nói:
“Rượu cao lương, rượu đào, rượu gạo kê, rượu tiểu mạch… Thật muốn uống một lần nữa.”
“Sau này không được uống sa nữa, sư phụ cũng không cần phải kéo ta nữa…”
Hắn vừa nói bỗng nhiên mỉm cười:
“Cuộc đời này có thể đi theo bên người sư phụ, từng có một đoạn năm tháng hồng trần thì còn có gì đáng tiếc?”
Hắn xoay người nói với Phạm Dao Dao và Phạm Phách Minh:
“Các ngươi qua đây.”
Lúc này Phạm Dao Dao và Phạm Phách Minh hết sức kích động, tiến lên đi đến bên cạnh hắn.
“Lão… Lão tổ?”
Phạm Phách Minh có hơi lo lắng lên tiếng.
Mới vừa rồi, huyết mạch của bọn họ nổ vang, nhìn thấy được hình ảnh ở trong năm tháng, chứng kiến khởi nguyên kiếm đạo nổ vang.
Bọn họ chính là huyết mạch tiên dân, mà Độc Cô Ngọc Thanh… Chính là lão tổ của bọn họ, đã từng đánh về phía cường giả hắc ám.
Độc Cô Ngọc Thanh giao Thanh Đồng Cổ Đăng ở trong tay cho bọn hắn nói:
“Các ngươi là huyết mạch cuối cùng của bộ tộc ta… Chiếc đèn này chỉ có thể đưa cho các ngươi.”
“Sau khi ta châm nó lên, các ngươi hãy mang đi đi.”
Nói xong hắn mỉm cười:
“Đưa đến một sơn thôn nhỏ… Có lẽ sơn thôn nhỏ kia cũng sẽ tự mình tìm đến các ngươi.”
“Đến lúc đó nhớ kỹ nói cho sư phụ của ta biết, Nhất Kiếm Áp Thiên Nam… Cuối cùng ta cũng viết ra được.”
Nói xong hắn xoay người bước đi, hào hiệp nói:
“Mọi người… Hãy xem khói lửa trong đêm tối.”
Vừa nói xong, ngọn lửa ở lồng ngực của hắn bắt đầu thiêu đốt máu của hắn, tính mạng của hắn gần như tái hiện mảnh thời gian này, châm lên ngọn lửa ở bên trong Thanh Đồng Cổ Đăng.
Nhưng mà vào giờ khắc này.
Rầm!
Bên trong vô tận sương mù xám hình thành từ khói đen do Độc Cô Ngọc Thanh chém chết bỗng nhiên lại xôn xao hỗn loạn, lại chuyển hoá trở thành khói đen một lần nữa.
Độc Cô Ngọc Thanh đang định châm lửa, thế nhưng cảm giác được ngẩng đầu nhìn sang, lông mày lập tức nhíu lại.
Biển sương mù xám hoá thành hắc vụ, biến thành một bông hoa hắc vụ, dường như nối liền với một không gian kinh khủng bí mật nào đó, có vô tận năng lượng màu đỏ dũng mãnh tràn vào bên trong, tạo thành một con mắt bí ẩn.
Con mắt màu đen bí ẩn chậm rãi mở ra.
Giờ khắc này, dường như có một Cự Hung tuyệt thế, Cự Bố muôn đời đang muốn xuất hiện, tất cả đại đạo ở trong thiên địa đều trở nên ảm đạm mất sắc.
Sương mù xám biến thành đen, hoá thành một bông hoa màu đen yêu dị, bên trong bông hoa màu đen có một con mắt bí ẩn bỗng nhiên mở ra.
Theo con mắt bí ẩn này xuất hiện, toàn bộ dãy núi Hàn Thước, lúc này tất cả sinh linh đều cảm nhận một loại sợ hãi sâu sắc.
Dường như tử vong lại sắp tới.
“Đây là cái gì…”
“Chung kết sinh mệnh… Dường như ta cảm nhận được sinh mệnh đang đi đến điểm cuối.”
“Đó là bông hoa tử vong sao?”
Tất cả mọi người đều đang nói nhỏ, lẩm bẩm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận