Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2740 - Tử biệt

Trên đời đều cảm nhận được.
Hắc Ám Vực mở rộng, dẫn tới đại rung chuyển trên toàn bộ Hắc Ám Chi Khung, mà Tịch Giả xuất hiện khiến cho tất cả mọi người đều nhìn thấy được cảnh tượng ở bên trong Hắc Ám Vực.
“Đó là… Biển Đen Tịch Diệt ở trong truyền thuyết?”
Có một Vô Thượng cổ xưa nói nhỏ.
“Đúng vậy, Biển Đen Tịch Diệt… Nơi sinh ra bản luật hắc ám…”
“Đó là vị mang điểm cuối của vạn đạo? Nàng lại có thể xuyên qua Biển Đen, nàng điên rồi sao?”
“Không thể tưởng tượng nổi, mỗi một cơn sóng ở bên trong Biển Đen Tịch Diệt cũng có thể hủy diệt Vô Thượng, thế nhưng nàng lại liên tục xông qua từng cơn sóng lớn?”
Giờ khắc này, tất cả mọi người đều chăm chú quan sát bức tranh, nhìn thiếu nữ váy trắng kia.
Biển cao ngập trời, mỗi một cơn sóng đều giống như có thể diệt thế, ẩn chứa ngàn tỷ tấn sức mạnh hủy diệt, ngay cả Vô Thượng cũng đều phải chết.
Ở bên trong đó càng có vô số thi thể bị sóng cuốn dựng lên trên cao, đều là thuộc về Vô Thượng Giả.
Ở bên trong vùng biển này, Vô Thượng Giả hiển hách lại chỉ có thể giống như tôm cá bình thường, thây người chất xa vạn lý.
Mỗi một lần phá tan được một cơn sóng dữ, bóng dáng của nàng lại trở nên phai nhạt hơn rất nhiều, đó là quá khứ của nàng, là nhân quả của nàng, là sự tồn tại của nàng đều đang bị biển đen cắn nuốt, hủy diệt.
“Không ngờ nàng đã trở thành Vô Thượng Giả… Hơn nữa, đây là một loại đại đạo Vô Thượng trước nay chưa từng có.”
“Tự tìm đường chết.”
“Cho dù là Vô Thượng Giả thì như thế nào? Không thành bản luật, cho dù được xưng là Thiên Hạ Đệ Tam Khiêu Đại Thần đi tới đó cũng chỉ có một con đường chết.”
Tất cả mọi người ở trên thế gian đều rung động.

Mà giờ khắc này.
Ở bên trên một ngôi sao hắc ám, Lý Phàm hắc ám ở bên trên ngai vàng hắc ám cũng đang chăm chú quan sát cảnh tượng này.
“Sắp tới…”
Vẻ mặt của hắn hơi hoảng hốt, lẩm bẩm nói:
“Tàn lụi, sau đó…”
Không còn nghe thấy gì nữa.
Ở bên cạnh hắn, một đám đệ tử của Lý Phàm cũng đang lặng lẽ chăm chú quan sát.
Trong mắt của nhóm người Nam Phong, Long Tử Hiên, Độc Cô Ngọc Thanh hắc ám đều thâm thúy mà vô tình, dường như không có bất kỳ một chút dao động nào.

Đi tới chỗ sâu bên trong Hắc Ám Vực.
Biển Đen Tịch Diệt.
Hủy diệt! Lại hủy diệt.
Trong nháy mắt, Vân Khê đã bị sóng biển màu đen chém tới mấy tỷ năm tồn tại.
Nàng đã trải qua ba ngàn tỷ năm hắc ám cùng cô độc, ba ngàn tỷ năm, dùng thời gian trước nay chưa từng có để thành tựu nên đại đạo Vô Thượng của nàng, nhưng cho dù có sự tồn tại trong ba ngàn tỷ năm đó thì lúc này cũng không ngừng bị chém đứt.
Mười tỷ năm nữa, trăm tỷ năm… Nhân quả cùng với quá khứ của nàng giống như chiếc lá bị gió cuốn đi, tiêu tan ở bên trong sóng biển, không bao giờ có thể tìm ra một lần nào nữa.
Tóc bạc ở trên thái dương của nàng càng ngày càng nhiều hơn.
Nhưng nàng vẫn kiên trì như trước.
Rầm!
Hải dương đang gào thét, đại dương mênh mông như đang gầm gừ, hành động của nàng đã chọc giận tới mảnh hải dương này, biển cả hóa thành bạo long, cự thú cắn nuốt, lực lượng cao gấp trăm lần so với tước kia.
Sự tồn tại của nàng, sử dụng thời gian trăm tỷ năm để đo đang không ngừng biến mất.
Nhưng nàng cũng đã đến rất gần rồi, tới gần bức tranh ở bên trong vòng xoáy của sóng biển cao vạn trượng.
Nàng đã nhìn thấy rõ, ở bên trong Thương Bạch Họa Quyển chỉ còn lại có một gốc cây thông già nua, cùng với… Hình ảnh mà nàng vẫn luôn nhung nhớ.
“Đại Ma Vương… Ta tới rồi.”
“Ta sẽ không để cho ngươi cô đơn, ta sẽ không để cho ngươi quên đi quá khứ…”
“Ta muốn ngươi vĩnh viễn nhớ kỹ, vĩnh viễn nhớ kỹ ta.”
Sóng biển đen đánh lên trên váy trắng của nàng, nàng như chim hải âu trắng phấn đấu quên mình, ép tới gần những cơn sóng tràn ngập lực lượng màu đen cuồng bạo kia.
Sinh mệnh đang trôi qua, tồn tại bị tiêu diệt, toàn bộ nhân quả đều tàn lụi… Nàng giống như một đóa hoa hồng nở rộ, lại bị trời đông giá rét muôn đời tàn lụi.
Cuối cùng cũng xuyên qua được biển đen, đi tới trước bức tranh kia.
Trong bức tranh, bóng người đã không còn thấy rõ nữa, sắp biến mất rồi.
Nàng giơ tay, ngón tay ngọc dài đang run rẩy.
“Không…”
“Bóng người tiêu tán…”
Nàng đã hiểu ra cái gì.
Lý Phàm cùng thế giới bên ngoài đã bị chém đứt trong ba ngàn tỷ năm, thời gian quá lâu rồi, liên hệ giữa hắn cùng với cái neo đã hoàn toàn bị chặt đứt.
Cho nên… Hắn đã rơi vào trạng thái sụp đổ?
“Sẽ không… Sẽ không, ngươi sẽ không sụp đổ đâu.”
Giờ khắc này, bên trong đôi mắt to tròn đơn thuần của Vân Khê, nước mắt rơi lã chã, nàng run rẩy cầm bức tranh lên, thế nhưng nàng lại không biết làm sao mới có thể cứu được Lý Phàm.
“Cái neo, để cho ngươi nhìn thấy neo… Ta tới rồi, ta tới rồi Đại Ma Vương.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận