Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2377: Nhân vật chính chân chính 2

“Tông chủ Thiên Kiếm Tông đến.”
Lúc này một giọng nói vang lên.
Chỉ thấy ở trên bầu trời có một luồng kiếm khí kinh khủng cuốn tới, trời cao khiếp sợ, tất cả mọi người đều nghiêm nghị.
Kiếm khí tạo thành một đại đạo kinh khủng, cực kỳ kinh người.
Mà ở bên trên con đường kiếm khí kinh khủng kia, một vị cường giả chắp tay mà đến, bên cạnh hắn ta đều là kiếm khí, thế nhưng lại không cầm một kiếm nào ở trong tay, tay không mà đến, khí chất siêu nhiên.
“Vô Danh huynh, hạnh ngộ.”
Bỗng nhiên lại có một tiếng hô khác vang lên.
Ở một phương hướng khác có một chiếc chiến xa băng băng mà đến, chiến xa do mười hai con tiên hạc kéo xe, bên trong chiến xa có một vị nhân vật cấp vương hầu, khí áp bát hoang.
Thánh chủ của Thánh Địa Khai Nguyên, Nguyên Vô Cực.
“Ha ha ha, náo nhiệt.”
Nguyên Vô Cực vừa đến, lại có một giọng nói vang lên.
Một vị lão giả mặc quần áo vải thô đạp không mà đến, đứng chắp tay.
Hắn ta chính là gia chủ Cát gia Cát Nhân Hùng, gia tộc siêu cấp lánh đời.
Thiên Kiếm Tông, Thánh địa Khai Nguyên, Cát gia.
Có thể nói là ba thế lực cao cấp nhất Nam Bộ của châu Khai Nguyên.
Hôm nay tất cả đều tới rồi.
“Ở đây chính là địa bàn của Thiên Kiếm Tông chúng ta, các ngươi đi qua?”
Kiếm Vô Danh lạnh lùng lên tiếng.
“Ha ha ha, cơ duyên đế tinh, người có duyên mới có được, Thiên Kiếm Tông các ngươi chưa chắc là là người do trời chọn.”
Cát Nhân Hùng đáp lại.
“Cạnh tranh công bằng.”
Nguyên Vô Cực lạnh nhạt lên tiếng.
Kiếm Vô Danh trầm mặc trong chốc lát, cũng không thể làm gì khác hơn đành gật đầu.
“Đi thôi, là lúc đi vào chỗ này.”
Ba người đều tiến về phía tế đàn.
“Những người này… Rất biết bay đó…”
Mà ở trong đám người Thanh Kiếm Tông, Lý Phàm liếc mắt nhìn ba vị hùng chủ.
Trong lòng của hắn có chút ước ao, mình cũng biết bay, thế nhưng mình chỉ có khả năng bay trong khoảng cách ngoài trăm mét mà thôi.
Giống như người ta mới gọi là phi hành.
“Thật biết bay?”
Bên cạnh hắn, Phạm Dao Dao hơi khó hiểu, này… Đây là đánh giá gì vậy…
Người ta chính là ba vị Hùng chủ, có thể nói là hùng bá một phương, tu vi ít nhất cũng đạt đến cảnh giới Tức Nhưỡng.
Lẽ nào ở trong mắt của Phạm Ly, tiêu chuẩn đánh giá chỉ có thể là bay hoặc không bay?
“Đúng vậy, bay cao như vậy, nếu như đến lượt ta, đoán chừng phải ngã xuống…”
Lý Phàm lên tiếng.
Hắn vừa mới dứt lời.
Bên trên trời cao, đại đạo kiếm khí của Kiếm Vô Danh bỗng nhiên trực tiếp sụp đổ.
Rầm!
Kiếm khí tứ tán, trừ khử ở trong hư không, Kiếm Vô Danh vốn đang đứng chắp tay, phải nói là khí phách vô song long hành hổ bộ, nhưng bây giờ lại hoảng sợ.
Hắn ta cảm giác dường như bản thân lại không thể khống chế nổi thân hình của mình nữa rồi.
“A…”
Hắn ta hô to, trực tiếp rơi xuống từ trong không trung.
Đồng thời.
Một đám tiên hạc của Nguyên Vô Cực giống như bị cái gì dó kinh động, không chịu tiến lên một bước, điên cuồng kéo xe lùi về sau.
“Bình tĩnh, xảy ra chuyện gì…”
Hắn ta cố gắng muốn khống chế, thế nhưng ngay cả bản thân cũng trực tiếp bị tung bay rồi.
Thân hình của Cát Nhân Hùng lắc lư, trực tiếp rơi xuống từ trong không trung…
Trong nháy mắt, ba vị hùng chủ trực tiếp rơi xuống từ trong không trung.
Cảnh tượng này trực tiếp khiến cho mấy chục ngàn người ở đây đều nhìn đến ngây người.
Mọi người hoàn toàn yên tĩnh.
“Tại sao lại như thế này…”
“E rằng tu vi của ba vị Hùng chủ đều đạt đến cảnh giới Tức Nhưỡng rồi? Tại sao còn xảy ra những chuyện như thế này?”
“Lẽ nào vì dãy núi Hàn Thước sao?”
Mọi người đều ngạc nhiên khó hiểu.
Mà ba vị Hùng Chủ đã rơi xuống dưới mặt đất đều cực kỳ chật vật, đầy bụi đất, thiếu chút nữa không đứng lên nổi.
“Này… Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Nguyên Vô Cực nổi giận, bản thân là một hùng chủ lại có thể rơi xuống từ trên không trung?
Chuyện này quả thực vô cùng nhục nhã.
“Dường như có một loại lực lượng nào đó không thể nói… Khiến cho ta trực tiếp rơi xuống, căn bản không có cơ hội phản kháng.”
Cát Nhân Hùng lẩm bẩm, hết hồn, trong lòng còn hoảng sợ.
Kiếm Vô Danh lảo đảo đứng vững lại, cũng nói:
“Ta biết rồi… Là dãy núi Hàn Thước.”
“Ở đây chính là cấm địa… Hạn chế cường giả, cho nên bởi vì mấy người chúng ta quá mạnh mẽ… Bị cấm địa nhằm vào rồi.”
Hắn ta vừa mới dứt lời, ngay lập tức, Nguyên Vô Cực cùng với Cát Nhân Hùng đều ngẩn người ra.
“Đúng vậy, nhất định là như vậy.”
“Dãy núi Hàn Thước quả thực rất đáng sợ.”
Bọn hắn lên tiếng nhìn về phía dãy núi Cấm kỵ ở phía trước, trong mắt càng hiện lên vẻ trịnh trọng.
Nghe thấy lời nói của ba vị cường giả, tất cả mọi người đều kịp thời phản ứng lại.
“Thì ra là dãy núi cấm kỵ.”
“Truyền thuyết dãy núi Cấm Kỵ áp chế cường giả là sự thực.”
“Cảnh giới Tức Nhưỡng cũng không gánh được.”
Mọi người bàn luận ầm ĩ.
“Dao Dao, vùng núi này thật đáng sợ, ngay cả hùng chủ có cảnh giới Tức Nhưỡng cũng đều bị áp chế, sau này muội nhất định phải theo sát ta.”
Phạm Phách Minh lo lắng lên tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận