Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2660: Phàm cùng Tịch 2

Ông nằm xuống, tiếp tục phơi nắng, khoé miệng lộ ra một nụ cười.
Chẳng biết từ lúc nào, Trương đại bá vốn đang cày ruộng đã đi tới ngồi xuống bên cạnh ông, nói:
“Thần Vu đi rồi, ta và ngươi cũng ngủ mê muôn đời, ngày hôm nay bên phía Đê Bá đã đánh tới cửa rồi, còn chưa ngủ đủ sao?”
Nhị đại gia thản nhiên nói:
“Ngủ tiếp, làm Vô Thượng không có ý nghĩa, làm Nhị đại gia mới có thú vui.”
“Còn về phần bên phía Đê Bá, có Tiểu Lý, trời sập, hắn đỡ đòn.”
Trương đại bá nghe vậy suy nghĩ trong chớp mắt nói: “Có đạo lý.”
“Ta cũng tiếp tục đi cày ruộng thôi.”

Trong tiểu viện.
“Hiện tại chỉ còn lại có ba người ta và ngươi, dù sao cũng nên nói cho chúng ta biết, rốt cuộc… Đã xảy ra chuyện gì?”
Chân Long nhìn về phía cây đào.
Gà mái cũng đang chờ đợi.
“Chủ nhân chỉ còn thiếu mỗi bổn nguyên hỗn độn là chưa có bỏ đi, tâm tình sắp thành… Nhưng bây giờ có thể phá được tâm cảnh của chủ nhân cũng chỉ có những người mà chủ nhân quan tâm nhất.”
Giọng nói thanh lệ của cây đào vang lên, không còn che giấu chút nào nữa nói:
“Bên phía Đê Bá tự mình đến đây chính là muốn ngăn cản chủ nhân thành tựu một bước cuối cùng.”
“Vạn Đạo Về Phàm, Vạn Đạo Quy Tịch… Hai người khác nhau vốn chỉ nằm trong một ý nghĩ, bọn họ sống sót, tâm tình của chủ nhân sẽ không thể bị phá vỡ được.”
Nghe vậy Phượng Mẫu cùng với Chân Long đều kinh hãi.
“Ngươi… Từ khi nào đã biết nhiều như vậy.”
Chân Long cực kỳ ngoài ý muốn.
Tu vi của ba người bọn họ cũng không chênh lệch nhiều, cho dù cây đào có mạnh mẽ hơn một chút thì cũng không thể nhìn rõ tất cả mọi chuyện như thế được…
Dường như cây đào đang mỉm cười, nói:
“Đương nhiên có người khác nói cho ta biết.”
“Ai?”
Chân Long Phượng Mẫu đều nghi hoặc.
Cây đào nói: “Trong tiểu viện, ai gần với chủ nhân nhất?”
Chân Long Phượng Mẫu giật mình, bọn họ không hẹn mà cùng nghĩ tới…
“Con chó kia sao? Ngươi có thể tin vào nó? Nó có thể bảo vệ được bọn họ?”
Chân Long vẫn tràn đầy nghi ngờ.
Cây đào rất bình tĩnh nói:
“Đương nhiên là tin được, nó nói nó là thiên hạ đệ nhị, không tin nó, lẽ nào lại tin ngươi hay sao? Ngay cả top năm ngươi cũng không chen chân vào được…”
Chân Long nghe vậy, nhất thời nghẹn đến mức phát điên nói:
“Chó chết kia suốt ngày chỉ biết khoác lác, ngươi cũng tin nó?”

Mà giờ khắc này.
Châu Thái Huyền tiếp giáp với châu Khôi Vụ, bên trên một ngọn núi cao.
“Tâm Ninh đã đi vào Vạn Đạo Chi Môn, chẳng biết lúc nào mới có khả năng quay trở về được…”
Trên ngọn núi, Nam Phong nhìn về phía con đường hư huyễn nối với Vạn Đạo Chi Môn biến mất, thì thào nói.
“Một ngày ở bên trong Vạn Đạo Chi Môn bằng một vạn năm ở trên đời.”
Vân Khê lên tiếng nói: “Nếu như tất cả mọi chuyện thuận lợi, lúc Tâm Ninh xuất hiện một lần nữa có thể đã ở một mức rất cao nào đó.”
Nghe vậy mọi người đều gật đầu, hiện tại, thứ mà bọn họ thiếu thốn nhất chính là thời gian.
Tâm Ninh tiến vào bên trong có thể quan sát rất nhiều tri thức đại đạo, hai là có đầy đủ thời gian để tiêu hoá, cũng coi như là một chuyện tốt.
“Đại quân Liên Minh Hoang Thiên đã sắp tới rồi, ta đi trước.”
Khương Tuyết lên tiếng.
Tâm Ninh phụ trách Vạn Đạo Chi Môn, còn nàng… Phải đối phó với Hôi Đế.
Vân Khê gật đầu nói: “Còn chúng ta hãy chờ đã, chờ thế giới Hắc ám kia phủ xuống.”

Giữa năm tháng sông dài, một thế giới hắc vụ dọc theo con đường năm tháng dần dần tới gần hiện thực, thế giới hư ảo có lẽ sắp xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Lúc này cuối cùng đại quân ngàn vạn người của Liên Minh Hoang Thiên cũng đi tới sát biên giới châu Khôi Vụ.
Toàn bộ các cao thủ Hoả Linh Nhi, Mộ Thiên Ngưng, Mộc Uyển Thanh, Võ Tiểu Côn, Vân Thần, Trưởng Tôn Trường Thanh, Võ Giang Hà, Cơ Vô Đạm, Trưởng Tôn Bất Diệt đều đã tới.
“Hôi Đế đi theo kẻ địch, nên trảm, giết.”
Mệnh lệnh phát ra.
Đại chiến bùng nổ.
Trên giấy Tuyên Thành trắng tinh.
Từ không tới có, sơn núi nguy nga, mây trắng bồng bềnh, trên mặt đất rộng lớn, năm tháng biến thành sông, nhân quả làm sương.
Núi rừng mênh mông giống như hướng về năm tháng mênh mông vô tận, sinh tử luân hồi, cây cỏ tàn lụi và sinh sôi, trùng trùng điệp điệp không thấy điểm cuối cùng.
Một con đường kéo dài, nơi đó có sơn thôn nhỏ, có ruộng đất, bờ ruộng dọc ngang thông nhau, tiếng gà chó vang lên không dứt, khói bếp lượn lờ, giống như đã vượt qua năm tháng mênh mang, tạo thành một nhân gian hồng trần.
Lúc này bức tranh đã được hoàn thành chín phần.
Tám phần thì vẽ cảnh sắc núi rừng, một phần điểm thành sơn thôn nhỏ.
Bên trong tám phần cảnh sắc núi rừng này, mặc dù mênh mông mê người, mặc dù cảnh sắc vô hạn, thế nhưng lúc này cũng chỉ giống như phụ trợ cho sơn thôn nhỏ kia mà thôi.
Sơn thôn nhỏ không nằm ở đỉnh núi cao nhất, cũng không nằm ở trung tâm của bức tranh, thế nhưng lại giống như một đóa mai hồng trên đầu cành cây xanh, tựa như vầng trăng soi sáng trên đại dương mênh mông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận