Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2554: Tìm thuốc chỉnh dung 2

Chỉ cần tìm được hoa Kỳ Huyễn… Hai huynh muội bọn hắn sẽ lập tức biến thành nam nhân đẹp trai nhất cùng với nữ nhân xinh đẹp nhất trên thế gian này…
Nói trắng ra là bọn hắn đến đây tìm thuốc chính là bởi vì muốn chỉnh dung.
“Căn cứ theo ghi chép ở trong cung, có lẽ hoa Kỳ Huyễn sinh trưởng ở Địa Mẫu Cốc mà trước đây những tiên dân đã từng sinh sống… Đi.”
Sơn Lâm Phong lên tiếng.
Lúc này đoàn người đi về phía Địa Mẫu Cốc.
Sau đó không lâu.
Bọn hắn tiến vào bên trong một sơn cốc hẻo lánh hoang tàn.
Huyết thụ sinh trưởng ở bên trong mảnh sơn cốc này, gió thổi qua, ngay cả bên trong không khí cũng nồng nặc mùi máu tanh.
Khắp nơi đều là tường vỡ cùng với phế tích, trên mặt đất có một đống hố, giống như là có một động vật nào đó đào lên vậy.
Mà ở bên trong mỗi cái hố đều được đút một cái hình nộm.
Không biết những hình nộm đó đã tồn tại được trong bao nhiêu năm tháng, nhưng vẻ mặt cứng lại, dường như mỗi người đều tràn ngập sự không cam lòng và tức giận trước khi chết.
Trong sơn cốc thường vang lên tiếng nỉ non, tức giận mắng mỏ của tàn hồn…
Ở đây căn bản không phải là chỗ của người ở, ngược lại giống như nơi ở của oán quỷ.
“Những thứ này chính là nơi tiên dân đã từng ở sao?”
Sơn Hữu Dung có chút giật mình lên tiếng nói: “Vì sao bọn họ đều biến thành như vậy…”
Bên cạnh có một lão già lạnh lùng nói:
“Trước khi chết, oán khí của những tiên dân này đều quá lớn, chế tác thành hình nộm có thể khiến cho bọn hắn trọn đời không được siêu sinh.”
“Tuy nhiên… Nói cũng thấy kỳ quái, sau khi bị chế tác thành hình nộm, không phải ở đây phải có oán khí tràn lan hay sao…”
Đây cũng là nguyên nhân trước đây cung Vạn Mẫu nghiêm cấm tiến vào nơi này, tiên dân bị tàn sát sẽ sinh ra oán khí khó có thể tưởng tượng được, nếu như người của cung Vạn Mẫu đến khó có thể đi ra được.
Thế nhưng mặc dù hiện tại ở trong sơn cốc cũng có hơi âm u, nhưng lại căn bản không có loại oán khí như trong tưởng tượng.
Mà hai người Sơn Hữu Dung, Sơn Lâm Phong đều đã đi vào.
“Trưởng lão Sơn Liệt, ngươi nói, tiên dân đã chết hoàn toàn hay chưa?”
Vừa đi, Sơn Lâm Phong vừa hỏi.
Lão già kia nói:
“Cho dù chết hay chưa thì cũng không quan trọng, ngày hôm nay phần lớn huyết mạch tiên dân đều đã phai mờ rồi, thậm chí trải qua vô số năm tháng, có lẽ ngay cả thân phận của mình cũng đã quên rồi, không đủ để tạo ra uy hiếp.”
“Dựa theo ghi chép, phía trước chính là vườn thuốc mà những tiên dân đã từng canh tác, nếu như vẫn còn có hoa Kỳ Huyễn thì chắc hẳn là ở bên đó.”
Phía trước có sương mù bốc lên, thoạt nhìn như tràn đầy linh khí, thực sự không phải là chốn phàm tục, bởi vì xung quanh vườn thuốc đã bị bỏ hoang trong vô số năm tháng, cho nên lúc này các loại cỏ hoang mọc đầy khắp nơi.
“Ồ?”
Bỗng nhiên Sơn Hữu Dung ngoài ý muốn nói.
“Tại sao ở đây lại có thể có một con đường mòn?”
Chỉ thấy ở bên trong lớp cỏ hoang lại có một con đường mòn, dường như bình thường có người hay đi qua vậy.
“Lẽ nào ở chỗ này còn có dư nghiệt tiên dân hay sao?”
Trong mắt của Sơn Liệt bỗng nhiên tuôn ra sát ý nói:
“Đi.”
Bọn hắn lập tức đi dọc theo con đường này tiến về phía trước.
Chỉ thấy ở bên trong màn sương mù dày đặc, trong đám cỏ hoang mọc thành bụi có một mảnh vườn thuốc màu sắc rực rỡ, đủ loại thuốc quý hiếm.
Mà ở bên trong vườn thuốc, một thiếu nữ váy trắng khoác giỏ trúc trên lưng đang cặm cụi trồng trọt.
Ở bên trong một sơn cốc hoang tàn vắng vẻ từ lâu bỗng nhiên xuất hiện một vườn thuốc như thế, hơn nữa ở bên trong đó còn có một cô gái đang trồng trọt nữa…
Ngay lập tức, vẻ mặt của đoàn người cung Vạn Mẫu đều biến sắc.
“Ngươi là người phương nào?”
Sơn Liệt lập tức tiến lên, lão ta thả ra khí cơ.
Lão ta… Chính là cao thủ đã vượt qua đại cảnh giới Ngũ Hành, đến cảnh giới Địa Vương rồi.
Mà ở bên trong vườn thuốc, thiếu nữ đeo giỏ trúc cũng thản nhiên xoay người.
Nàng đứng ở trong vườn thuốc nhưng lại trong sạch thuần khiết như hoa phù dung, rõ ràng là đang lao động, thế nhưng ngược lại khiến cho người ta cảm giác như tiên nữ giáng trần, cực kỳ thoát tục.
Cô gái này… Chính là Tô Bạch Thiển.
Lúc này Tô Bạch Thiển dừng lại nhìn về phía mấy người kia, đáy mắt của nàng lóe lên vẻ suy tư, nhưng vẫn bình tĩnh nói:
“Các ngươi là người nào?”
Sơn Liệt lạnh lùng nói:
“Ta chính là người của Cung Vạn Mẫu, Sơn Liệt.”
“Nói, ngươi tới từ nơi nào, tên họ là gì?”
Tô Bạch Thiển nghe vậy lẩm bẩm nói: “Cung Vạn Mẫu… Người của lão xuyên sơn giáp kia sao…”
Trong mắt của nàng lóe lên vẻ lạnh lẽo.
Lúc đầu từ trong Cổ Lộ Cấm Kỵ của biển sương mù xám tiến vào thế giới Cấm Kỵ, nàng đã đến mảnh sơn cốc này rồi.
Thế nhưng mảnh sơn cốc này… Chỉ còn lại sự tĩnh mịch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận