Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2794 - Cô Giả không cô 4

Bên trong Đế Đình đã sinh ra vô số cao thủ, có rất nhiều cường giả cấp Đại Đế, ở bên trong những năm tháng này, ánh sáng của nhân tộc quá mức huy hoàng.
Nhưng thế nhân vẫn tôn vinh Cô Giả là Đế, trên thực tế, đã không có một người nào biết được hiện nay tu vi của hắn đã đạt đến một mức độ nào.
Cuối cùng Cô Giả lựa chọn một nhóm người đi lên đường cùng với hắn.
Cuồng Đao, cùng với một số đồng bọn ở Vân Hoành Bộ cùng với hắn năm xưa.
Đại Đế thân chinh khiến cho thế nhân có hy vọng.
Ngày hắn xuất chinh, toàn bộ thế gian đều vui vẻ đưa tiễn, bên trong Đế Đình, vô số cường giả đang hô to, bách tính rải hoa tươi khắp mặt đất.
Một cây cầu đại đạo nối thẳng với bầu trời, lúc sắp tiến vào hư không vũ trụ, Cô Giả lại quay đầu lại, không biết nói một câu về phương hướng nào.
“Thành Song Thành Đôi, ta sẽ quay trở về lấy thuốc của ta.”
Hắn mang theo nhóm người Cuồng Đao tiến vào hư không vũ trụ.
Mà giờ khắc này.
Ở trong một trấn nhỏ ở biên thuỳ xa xôi, trên đỉnh Đông Sơn.
Một thiếu nữ dùng sức ngắm nhìn nơi xa xôi, ánh sáng đại đạo sáng lạng khiến cho nàng không nhìn thấy rõ bóng người nơi xa xôi đó.
Nhưng nàng lại cười.
“Ta sẽ chờ ngươi quay trở về…”
“Nếu như ngươi không trở về… Ta sẽ đi tìm ngươi.”
“Ta sẽ không để cho ngươi cô đơn nữa.”
Nàng kiên định lên tiếng, từ một ngày hôm nay, nàng không hề chỉ học y thuật, nàng bắt đầu tu hành.
Bởi vì nàng biết nàng cần chờ đợi trong một quãng thời gian rất dài.

Đại Đế Cô Giả thống lĩnh Đế Đình rời đi, vừa đi chính là nghìn năm.
Bên trong nghìn năm không ngừng có tiếng vọng.
Mọi người trên thế gian cũng có chút nôn nóng bất an, nhưng may mắn là loại sương mù xám cùng với hắc vụ thực sự không xuất hiện lại nữa, khiến cho mọi người cho rằng Đại Đế thực sự đã bình loạn rồi.

Thời gian trôi qua cực nhanh.
Bên trong trời sao vũ trụ xa xôi.
“Ba vạn năm rồi.”
Cuồng Đao cõng trường đao trên lưng, chém giết một tên sinh linh sương mù xám.
Sinh linh sương mù xám hoá thành quy tắc tán loạn, hắn ta giống như đang đại chiến với không khí.
Cô Giả tiếp tục đi.
Trải qua ba chục ngàn năm tháng, cảnh giới đoàn người bọn họ đều đang tăng lên, đạt đến một độ cao trước nay chưa từng có.
“Dường như tu vi của chúng ta đã đạt đến một cảnh giới không thể tiến thêm được nữa… Chưa bao giờ có người đạt được cảnh giới này.”
Cuồng Đao lên tiếng, nói: “Có thể lấy tên là… Vô Thượng Cảnh.”
Cô Giả cũng chỉ về phía trước nói: “Dường như đầu nguồn của hắc vụ là một mảnh hắc vực không rõ.”
Lúc này bọn họ đi tới.
Nhưng sau khi bọn họ tiến vào mảnh hắc vực này lại phát hiện nơi đây vô cùng đáng sợ.
Ngay cả thần thức cùng nhận biết của Vô Thượng Giả cũng bị che mắt, dường như rơi vào vĩnh hằng cô tịch.
Bọn họ cùng nhau đi về phía trước, nhưng trong lòng của mỗi người đều nhịn không được cảm thấy như đang đánh trống.
Ngay cả Vô Thượng khi đặt chân tới mảnh Hắc Ám Vực này cũng khó có thể chống lại được, lực lượng đến từ Tịch diệt khiến cho người ta dường như muốn quên đi mất sự tồn tại của chính mình.
May mà nhóm người bọn họ khá đông.
Năm thứ một ngàn khi tiến vào Hắc Ám Vực, thần sắc bọn họ như thường.
Năm thứ một vạn, mọi người cũng nhịn không được bắt đầu nói chuyện, bọn họ kể ra mọi chuyện trong quá khứ, từ Vân Hoành Bộ, đến chiến tranh giữa nhân tộc cùng vạn tộc, nói đến Đế Đình huy hoàng…
Nhưng hồi ức nhanh chóng trôi qua…
Mọi người bắt đầu yên lặng, yên lặng không biết quá khứ đã cách xa bao nhiêu năm tháng.
Ở trong khoảng thời gian dài đằng đẵng này, nếu như nói bọn họ đi chinh phục vũ trụ, không bằng nói bọn họ đang bị vũ trụ chinh phục.
Năm thứ ba vạn.
Năm thứ mười vạn.
Năm thứ một triệu, một Vô Thượng ở trong số đó nhịn không được hắc ám cùng tĩnh mịch khiến cho người ta tuyệt vọng hít thở không thông đó, tự sát.
“Không nên tự sát… Chúng ta có thể thắng lợi.”
Trong lòng Cô Giả rất kiên định, nói: “Cầm tay nhau, cảm nhận được sự tồn tại của nhau.”
Hắn đã hiểu, sự tồn tại của nhau mới là nguồn gốc để chống đỡ bọn họ.
Bọn họ cứ như vậy đi không biết bao nhiêu năm tháng.
Cuối cùng bọn họ nhìn thấy được một đại triều hắc ám, đó là hắc vụ nồng nặc, dường như ở bên trong đó cất giấu âm thanh kinh người, hắc vụ tràn ngập Hắc Ám Vực, phô thiên cái địa, dường như bọn họ giống như những con kiến đang đối mặt với hắc vụ.
Đại triều hắc ám phủ xuống giội vào bọn họ.
“A…”
Một ngày này, bọn họ… Hầu như tất cả mọi người đều dị hoá thành sinh linh hắc ám.
“Chết.”
Cuồng Đao giơ đao về phía Cô Giả, hắn ta giống như phát điên.
Những đồng bọn cùng nhau trưởng thành ở Vân Hoành Bộ năm xưa, những người bạn thân chống đỡ nhau đi tới tận ngày hôm nay đều đang tấn công về phía Cô Giả.
Đây là một sự phản bội bất đắc dĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận