Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2585: Cảnh giới rơi xuống

Nhìn thấy sơn thôn nhỏ quen thuộc, đôi mắt xinh đẹp của Tô Bạch Thiển kích động tới cực điểm.
“Sư phụ, ta đã quay trở về.”
Ngô Đại Đức hô to, chạy về trong thôn nói:
“Nhị đại gia, mau tới mở tiệc.”

Lúc này.
Châu Khai Nguyên, sơn thôn nhỏ.
“Chủ nhân… Đây là cái gì?”
Trong tiểu viện, Cung Nhã nhìn bức tranh mà Lý Phàm vừa mới vẽ xong, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.
Cái này nhìn… Thực sự rất giống với lịch treo tường ở trong thế gian phàm tục, thế nhưng nàng cảm giác, hình như bên trong tấm lịch treo tường này… Ẩn chứa một thế giới.
Lý Phàm đã dùng máu để dung nhập vào bên trong đó, giống như khiến cho toàn bộ lịch treo tường này đều tràn đầy một loại ý siêu nhiên.
“Lịch treo tường.”
Lý Phàm lạnh nhạt nói: “Ừm… Lịch treo tường Tiên Đạo.”
Rốt cuộc lịch treo tường do Khiêu Đại Thần lưu lại cũng xuất hiện rồi.
“Thế nhưng chủ nhân… Để vẽ được bức tranh này, ngài đã khiến bản thân bị thương rồi…”
Cung Nhã có hơi lo lắng lên tiếng, trong nháy mắt khi Lý Phàm lấy máu, nàng rõ ràng cảm nhận được Lý Phàm vốn dĩ đang ở một cảnh giới hoàn mỹ không thể dò xét được, thế nhưng lúc này lại có hơi dao động.
Dường như… Một bộ phận đạo cơ của bản thân đã bị hủy đi theo giọt máu kia rồi.
Nàng biết so với cảnh giới của Lý Phàm mà nói, cảnh giới của nàng không đáng là gì, bản thân nàng càng không có khả năng xem xét được sự biến hóa của Lý Phàm, nhưng mà hiện tại ngay cả nàng cũng đều có thể nhận ra được…
Chỉ có thể nói rõ rằng Lý Phàm khả năng thực sự bị tổn thương rất nặng nề.
Nhưng Lý Phàm chỉ lạnh nhạt nói:
“Đây chỉ là một vết thương nhỏ, đừng lo lắng.”
Nói xong hắn nhìn tấm lịch treo tường kia lẩm bẩm nói:
“Còn có Thánh, Thần, Hỗn Độn…”
Từ bức tranh điêu khắc được khắc ở bên trên hai cái Thanh Đồng Cổ Đăng này, hắn đã phục hồi được lịch treo tường Tiên Đạo, thế nhưng vẫn còn thiếu ba tấm nữa ở trong quyển lịch treo tường của Khiêu Đại Thần.
Hắn có một loại dự cảm, chỉ cần mình tái hiện lại những tấm lịch treo tường này, một số đáp án… Sẽ mở ra.
“Sư phụ, chúng ta đã trở về.”
Lúc này, ở bên ngoài cửa truyền tới giọng nói của Ngô Đại Đức.
Lý Phàm quay đầu lại, chỉ thấy cửa sân đã mở ra, bốn người đệ tử cùng nhau đi tới.
Long Tử Hiên, Độc Cô Ngọc Thanh, Ngô Đại Đức, Tô Bạch Thiển.
Lý Phàm thấy thế không khỏi phi thường mừng rỡ nói:
“Bạch Thiển, Đại Đức, xem như mọi người đã quay trở về.”
Ngô Đại Đức kích động tiến lên phía trước nói:
“Sư phụ… Ta có thể gặp lại được mọi người rồi, ta còn tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại người…”
Nói xong, trong giọng nói của hắn còn có một chút nghẹn ngào.
Trong mắt của Tô Bạch Thiển cũng có ngàn lời muốn nói, thế nhưng bỗng nhiên lại không nói nên lời, chỉ có thể hành lễ thật sâu nói:
“Đệ tử bái kiến sư phụ.”
Trên thực tế, lần này khi tất cả các đệ tử đi ra ngoài, bọn họ đều đã hoàn tất chuẩn bị không thể quay trở về được nữa, có khả năng vĩnh biệt.
Thế nhưng cho dù có đi chịu chết, lưu luyến đối với sơn thôn nhỏ cùng với Lý Phàm cũng chẳng bao giờ giảm bớt, ngược lại càng ngày càng trở nên sâu sắc hơn.
Cho nên bỗng nhiên quay trở lại trong thôn, quay trở lại trong tiểu viện, chuyện này giống như là khách tha phương được quay trở về nhà, bọn họ mới trở nên cảm tính như thế.
“Quay trở về là tốt rồi.”
Lý Phàm nhếch miệng mỉm cười nói:
“Buổi tối sư phụ sẽ nấu đồ ăn ngon cho các ngươi.”
Nghe nói như thế, trong mắt của Ngô Đại Đức cùng với Tô Bạch Thiển đều lộ ra vẻ cảm động và mừng rỡ.
“Ồ, sư phụ, ngài là tác giả của bức tranh này?”
Lúc này, Độc Cô Ngọc Thanh chợt nhìn thấy tấm lịch treo tường ở bên trên bàn đá kia, nghi ngờ lên tiếng.
Tất cả các đệ tử cũng quay sang nhìn.
“Không đúng… Đây căn bản không phải là một bức tranh, mà là một hải dương thời không.”
Trong lòng của Long Tử Hiên chấn động.
“Hải dương thời không này cùng với Tiên Thổ bổn nguyên Tiên Đạo đã tái hiện giống nhau như đúc… Lẽ nào, Tiên Thổ kia sống lại là bởi vì… Sư phụ đã vẽ nên bản vẽ này?”
Độc Cô Ngọc Thanh cũng lẩm bẩm.
Giờ khắc này, mấy người đệ tử hầu như đều hoàn toàn khẳng định được.
Đánh lui Vô thượng hắc ám, khiến cho Chỉ Giả biến mất, Tịnh Thổ Tiên Đạo xuất hiện sức sống một lần nữa, bọn họ đều đã đoán ra được là do sư phụ ra tay.
Thế nhưng bọn họ cũng không biết rốt cuộc Lý Phàm đã làm như thế nào.
Hiện tại xem ra lại chỉ có thể là một bản vẽ…
“Sư phụ vẽ ra Thời Không Tiên Đạo…”
Tô Bạch Thiển khẽ nói ra chân tướng.
Ánh mắt của mọi người đều trở nên phức tạp, thời không Tiên Đạo được vinh dự là Đại Văn Minh sinh mệnh xuất hiện đầu tiên từ bên trong vũ trụ hắc ám, cũng đã sớm tuyệt diệt không biết bao nhiêu năm tháng, ở trong sử sách xa xưa nhất cũng chỉ còn lại ở bên trong những ghi chép vụn vặt mà thôi.
Hôm nay lại bị sư phụ vẽ ra rồi.
Đây phải là thủ bút bậc nào chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận