Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2407: Lý Phàm bỏ đèn

Mà bên kia, Độc Cô Ngọc Thanh cũng đang trầm tư.
“Điểm cuối của kiếm đạo, có thể nói là không biết sợ, đại đạo vô địch, nhưng mà, sau không biết sợ, sau đại vô địch…”
Hắn lẩm bẩm nói:
“Từ không đến có, thế nhưng cần từ có đến không, không biết sợ mà sống đại tự tại, đại vô địch mà sống đại tiêu dao…”
Giờ khắc này, dường như kiếm tâm của hắn có một sự thay đổi nhảy vọt nào đó.
Ở bên trong Đạo Cảnh Địa của hắn, dấu vết diễn biến của chân ý kiếm đạo lúc nãy vẫn còn đang tồn tại, chưa hề biến mất một chút nào.
Đồng thời hắn cũng đang suy tư, e rằng những chân ý kiếm đạo lúc này, trên đời này…
Chỉ có một người có thể diễn biến ra được.
Sư phụ!
Lẽ nào rốt cuộc người cũng ra tay rồi sao?
Có lẽ đây chính là đáp án duy nhất…
“Sư phụ nhìn thấy được ta sao…”
Độc Cô Ngọc Thanh bỗng nhiên mỉm cười, sư phụ cũng đang quan sát hắn hay sao?
“Trước khi chết có thể được sư phụ chỉ dẫn… Không nghĩ kiếm đạo của sư phụ vẫn luôn ở xa tầm quan sát của ta.”
Hắn cảm thán một tiếng, sau đó nói nhỏ: “Sư phụ, đệ tử sẽ hóa thành ngọn lửa, chiếu rọi một phương bóng tối…”
Hắn cầm lấy cây đèn ở trong tay của hai người Phạm Dao Dao nói:
“Ta sẽ Nhiên Đăng.”
Nói xong hắn cầm Thanh Đồng Cổ Đăng kia đi đến tế đàn phía trước.
Lúc này quan sát ở trong bóng tối đã bị cắt đứt, hắn có thể yên tâm Nhiên Đăng rồi.
Ở lồng ngực của hắn, ngọn lửa màu vàng ròng kia lại được dấy lên một lần nữa.
Tính mạng của hắn gần như thiêu đốt.
Nhưng vào giờ khắc này.
Một giọng nói bỗng nhiên vang lên:
“Ngọc Thanh?”
Giọng nói này truyền đến, cả người của Độc Cô Ngọc Thanh bỗng nhiên ngẩn ra.
Hắn theo bản năng quay đầu, chỉ thấy ở cửa sơn cốc có một thanh niên xuất hiện.
Đương nhiên đó chính là Lý Phàm.
“Sư… Sư phụ?”
Trên mặt của Độc Cô Ngọc Thanh lập tức tràn đầy vẻ khó có thể tin được.
Làm sao sư phụ lại tới đây rồi?
Không phải người nên ở trong sơn thôn nhỏ sao? Không phải người không thể xuất hiện sao?
“Sư phụ.”
Hắn phi thường kích động đi về phía Lý Phàm, trực tiếp hành lễ một cái thật sâu nói:
“Đệ tử bái kiến sư phụ.”
Ở bên cạnh, Phạm Dao Dao và Phạm Phách Minh vốn còn đang định chuẩn bị chào hỏi Lý Phàm, lúc này nhìn thây cảnh tượng như vậy thì lập tức trợn tròn mắt.
“Cái gì… Hắn, hắn, hắn lại là… Sư phụ của lão tổ?”
Phạm Phách Minh hóa đá.
Độc Cô Ngọc Thanh chính là tổ tiên của tiên dân, nhưng lại có thể gọi Phạm Ly là sư phụ?
Phạm Ly… Rốt cuộc là nhân vật nào?
Trong đôi mắt to của Phạm Dao Dao cũng tràn đầy sợ hãi, cái miệng nhỏ đã há thành hình chữ O.
“Sư phụ lão tổ… Thì ra hắn, hắn lợi hại như vậy sao?”
“Trời ạ, chúng ta lại có thể đồng hành một đường cùng với sư phụ lão tổ, trách không được, trách không được hắn sẽ bảo vệ chúng ta…”
Trong lòng của Phạm Dao Dao hưng phấn kích động đến cực điểm.
Mà giờ khắc này, Lý Phàm nhìn Độc Cô Ngọc Thanh ở trước mắt, trong mắt cũng tràn đầy sự cảm thán.
Cuối cùng cũng tìm được.
Hắn đi từ nơi có sương mù dày đặc đến thẳng nơi này, trên đường vẫn còn đang nghi ngờ, đệ tử của hắn thực sự sẽ xuất hiện ở nơi núi rừng hoang vắng như thế này hay sao…
Không nghĩ tới lại thực sự có ở đây.
“Không cần đa lễ, đứng lên đi.”
Lúc này Lý Phàm lên tiếng nói:
“Những người khác đâu? Tại sao chỉ có một mình ngươi?”
Nghe vậy Độc Cô Ngọc Thanh ngẩng đầu, lo lắng nói:
“Khởi bẩm sư phụ, chúng ta đều chia ra tự đi tìm Cổ Đăng…”
Tìm kiếm Cổ Đăng?
Lý Phàm nghi ngờ, không ngờ lần này đi ra ngoài lại còn chia nhau ra, còn đi tìm Cổ Đăng bỏ đi nào đó nữa?
Hắn liếc mắt liền nhìn thấy Thanh Đồng Cổ Đăng ở trong tay của Độc Cô Ngọc Thanh nói:
“Đã tìm được cái này? Để sư phụ nhìn xem.”
Trong lòng của hắn có chút không vui, thế nhưng lại nhịn lại, muốn xem xét cho rõ ràng.
Độc Cô Ngọc Thanh liền tranh thủ đưa Thanh Đồng Cổ Đăng cho Lý Phàm.
Lý Phàm nhận lấy Cổ Đăng, cẩn thận nhìn lướt qua… Lập tức hiểu ra.
Thanh Đồng Cổ Đăng này… Thực sự là một đồ cổ, rất lâu năm rồi…
Đây tuyệt đối… Là đồ cổ quốc bảo cấp quốc gia, vô giá.
Hơn nữa vừa đến nơi này đã nhìn thấy tường đổ, giống như là một di tích nào đó… Lý Phàm lập tức hiểu ra rồi.
Đám đệ tử này… Đoán chừng là ra ngoài đi tìm đồ cổ, tầm bảo sao?
Hắn bỗng nhiên nghĩ, trước khi những đệ tử rời đi, Vân Khê từng nói để cho bọn họ đi ra ngoài trở thành…
Nói không chừng, những đệ tử này của hắn đã sớm có dự mưu rồi…
“Đặt mình vào trong nguy hiểm, chỉ vì thứ như vậy? Đáng giá sao?”
Hắn không khỏi lắc đầu lên tiếng.
Độc Cô Ngọc Thanh nghe vậy, trong mắt lộ ra vẻ kiên định nói:
“Sư phụ… Đệ tử biết trong lòng người chắc chắn đang tức giận, tức giận chúng ta rời đi không lời từ biệt…”
“Nhưng… Chúng ta được người che chở đã lâu như vậy, cũng không thể luôn để cho người che gió che mưa cho chúng ta được…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận