Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2741 - Tử biệt 2

Trên tay của nàng bỗng nhiên có máu tươi chảy ra.
Nàng sử dụng máu làm mực, đang vẽ tranh.
Máu huyết đỏ tươi giống như hoa hồng không ngừng nở rộ ở bên trên Thương Bạch Họa Quyển.
Nàng vượt qua Biển Đen vô thượng, bị chém vô số tồn tại, bây giờ nàng giống như một đóa hoa đã tự rời khỏi gốc, giống như lục bình, như lá rụng, mặc dù chưa hoàn toàn tàn lụi, thế nhưng cũng cực kỳ nguy hiểm.
Mà bây giờ nàng lại đang bỏ ra những tinh huyết Vô Thượng quý giá nhất của chính bản thân mình.
Nàng đang tiêu hao sinh mệnh…
Không chỉ là tiêu hao mà lúc này nàng thực sự giống như tiêu xài lãng phí, liều lĩnh.
Máu rơi trên Thương Bạch Họa Quyển, nàng đang vẽ sông núi, đang miêu tả đại đạo, đang viết nên nhân quả, nàng cố gắng hết sức muốn khiến cho sơn thôn nhỏ kia lại xuất hiện một lần nữa ở trên bức tranh.
Ở vùng đất xa xa đỉnh núi cô độc, núi non dần xuất hiện nối liền với sơn thôn nhỏ dường như vĩnh viễn sừng sững ở bên trong nhân quả, trong sơn thôn nhỏ có lão già đang phơi nắng, có nông phu đang cày ruộng, có mấy nông phụ rảnh rỗi không có chuyện gì đang cười đùa tụ tập ở trong đình viện…
Phương trạch thập dư mẫu, thảo ốc bát cửu gian.
Du liễu ấm hậu diêm, đào lí la đường tiền.
Ái ái viễn nhân thôn, y y khư lí yên.
Cẩu phệ thâm hạng trung, kê minh tang thụ điên.
Hộ đình vô trần tạp, hư thất hữu dư nhàn.
Cửu tại phiền lung lí, phục đắc phản tự nhiên.
(Dịch thơ: Bài thơ “Quy Điền Viên Cư” kỳ 1 – Đào Tiềm (tức Đào Duy Minh). Dưới đây là bản dịch thơ của Hoàng Tạo:
(Dịch thơ: Bài thơ “Quy Điền Viên Cư” kỳ 1 – Đào Tiềm (tức Đào Duy Minh). Dưới đây là bản dịch thơ của Hoàng Tạo:
Mười mẫu đất vừa vặn, Tám chín gian sơ sài
Mười mẫu đất vừa vặn, Tám chín gian sơ sài
Hiên sau du liễu rợp, Thềm trước lý, đào tươi
Hiên sau du liễu rợp, Thềm trước lý, đào tươi
Xóm cũ tuôn khói bếp, Làng xa thoáng bóng người
Xóm cũ tuôn khói bếp, Làng xa thoáng bóng người
Ngõ sâu chó sủa vọng, Ngọn dâu gà gáy dài
Ngõ sâu chó sủa vọng, Ngọn dâu gà gáy dài
Sân ngoài không mảy bụi, Nhà rỗng thừa thảnh thơi
Sân ngoài không mảy bụi, Nhà rỗng thừa thảnh thơi
Cũi lồng bó buộc mãi, Lại được thoả thuê đời.)
Cũi lồng bó buộc mãi, Lại được thoả thuê đời.)
Sơn thôn nhỏ chất phác tự nhiên mà lúc này lại mang theo một màu máu tươi tàn nhẫn.
Sắc mặt của nàng càng ngày cảng trở nên tái nhợt, lực lượng sinh mệnh không ngừng bị xói mòn.
Nàng quên đi đau đớn, căn bản không hề quan tâm tới sống chết, nhìn về phía ngọn núi kia, dưới gốc cây thông khô.
“Đại Ma Vương… Ta tới tìm ngươi…”
“Ta tới… Cùng ngươi rồi…”
Nàng dùng hết toàn bộ chút máu tươi cuối cùng muốn hóa thành hình dạng của mình xuất hiện ở bên trên ngọn núi.
Thế nhưng tính mạng của nàng rốt cuộc cũng đi tới điểm cuối cùng, máu huyết Vô Thượng cùng với ba ngàn tỷ năm đã tiêu hao hầu như không còn, một ít tâm huyết cuối cùng đã rơi vào trên ngọn núi, đối diện với hư ảnh mơ hồ kia, giống như một đóa hoa hồng héo úa.
Bóng dáng của nàng biến mất.
Hoàn toàn mất đi.
Vân Khê đã chết.
Mà giờ khắc này, hư ảnh ở bên trong bức tranh lại không ngừng rõ ràng, đó là một người nam tử, hắn xuất hiện một lần nữa, trong mắt của hắn dường như có đau thương, dường như có tổn thương, dường như có tức giận.
Cơn sóng cao vạn trượng, vô tận sóng biển, lực lượng của Biển Đen Tịch Diệt xông về phía bức tranh giống như muốn tiếp tục hủy diệt tất cả mọi thứ ở bên trong bức tranh.
Nhưng chỉ trong một cái chớp mắt, một người nam tử đã bước ra từ bên trong bức tranh.
Hắn quay lưng về phía toàn bộ chúng sinh, dùng hai tay che ở trên bức tranh kia, không người nào có thể nhìn thấy được khuôn mặt của hắn.
Rầm.
Vạn trượng sóng biển của Biển Đen Tịch Diệt ầm ầm đánh xuống.
Nam tử kia chỉ phát ra một tiếng gầm nhẹ đau thương.
Theo tiếng gầm nhẹ này vang lên, toàn bộ Biển Đen Tịch Diệt bỗng nhiên giống như một loại lực lượng nào đó siêu việt tất cả đánh xuống, nổ tung.
Biển Đen Tịch Diệt… Trực tiếp bộc phát biển gầm!
Rầm.
Biển phập phồng, sóng biển cuồn cuộn!
Nam tử quay lưng về phía chúng sinh bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía điểm cuối của biển cả mênh mông.
Nơi ánh mắt của hắn đi qua, toàn bộ sương mù màu đen nồng nặc đang dâng trào ở bên trên Biển Đen Tịch Diệt cũng chung số phận với nước biển màu đen, giống như bị một kiếm chém rách.
Biển Đen Tịch Diệt có thể hủy diệt tất cả lực lượng, thế nhưng bây giờ một lượng lớn nước biển lại đang bốc hơi lên, vô tận sương mù màu đen cũng biến mất không còn nhìn thấy nữa.
Ở bên dưới chân của hắn xuất hiện một con đường lớn nối thẳng với hư ảnh Đê Bá mông lung kia.
Hắn một bước đi về phía hư ảnh Đê Bá.

Tất cả sinh linh ở Hắc Ám Chi Khung nhìn thấy cảnh tượng như vậy, toàn bộ sinh linh trong bóng tối vô tận đều cảm thấy kinh khủng.
“Hắn muốn tấn công Đê Bá hay sao?”
“Hắn lại có thể xuất hiện rồi… Sắp tới mọi thứ sẽ sụp đổ sao?”
“Biển Đen Tịch Diệt… Năm đó Khiêu Đại Thần cũng chẳng qua chỉ đi về phía trước mười bước chân mà thôi, hôm nay hắn lại có thể đánh nổ toàn bộ Biển Đen?”
Vô số sinh linh hắc ám đều nói nhỏ.

Lúc này, Cửu Châu Cấm Kỵ bị sương đen bao trùm, Châu Khai Nguyên, sơn thôn nhỏ.
Trong sơn thôn nhỏ vắng vẻ vô số năm tháng, các thôn dân vẫn rơi vào ngủ say từ sau khi Tịch Giả tiến vào thôn cho đến ngày hôm nay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận