Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2404: Vạn đạo về Phàm 3

Hắn đứng dậy, đi ra khỏi nơi này.
Nên đi tìm đệ tử rồi.
Mà hắn không biết rằng, sau khi hắn rời đi…
Vùng không gian này bỗng nhiên nối liền với một thế giới nào khác.
Ở bên trong thế giới đó dường như là bóng tối vô tận, bên trong bóng đêm hình như có một vương tọa ở trên cao, một đôi mắt đen nhánh đảo qua những tảng đá màu đen này.
Bên trên những tảng đá màu đen, có một vài bức điêu khắc giống như sống lại, đang diễn hóa kiếm đạo từ không tới có, từ có tới không.
Thình thịch!
Rầm rầm rầm…
Từng tảng đá màu đen trực tiếp đổ nát, vỡ vụn tại chỗ.
Chí Ám Chi Thạch có thể chịu tải tất cả đạo trên thế gian, được vinh danh là Bất Diệt Chi Thạch… Thế nhưng bây giờ lại giống như không thể chịu nổi loại nhân quả này.

Đúng lúc này.
Bên trong sơn cốc khởi nguyên/
Vải liệm đã bao trùm lên cơ thể của Độc Cô Ngọc Thanh.
Đám khói đen sống lại kia đã cướp được Thanh Đồng Cổ Đăng ở trong tay.
Bỗng nhiên…
Ông!
Ở bên trong sơn cốc khởi nguyên này, dường như những bức điêu khắc ở trên những tảng đá rải rác xung quanh đều sống lại.
Kiếm đạo đang diễn hóa, chân ý đang chuyển động, từng tảng đá nổ tung.
Rầm!
Một luồng kiếm ý cổ xưa truyền ra từ bên trong những tảng đá này, không có khí thế kinh thiên, không có gợn sóng mênh mông, không có uy thế khiến cho toàn bộ đại đạo trong thiên địa phải tránh lui…
Bình thường như nước, ẩn giấu như dòng chảy.
“Không đúng…”
Nhưng ở bên trên bầu trời, trong bông hoa màu đen yêu dị, con mắt bí mật màu đen kia chợt kinh ngạc.

Lúc này toàn bộ tảng đá ở bên trong sơn cốc khởi nguyên đều đang diễn hóa, hoàn toàn khác biệt so với trước đây.
Trước đây kiếm đạo được diễn biến có khí thế kinh thiên, đạt đến chung cực của kiếm đạo, có thể nói là vô cùng mênh mông.
Nhưng mà bây giờ kiếm đạo được diễn biến ra lại nhẹ nhàng như một làn gió, mờ mịt như một đám mây, yên lặng như một dòng nước, không tiếng động như đến từ trong hư vô.
Thậm chí đám người Kiếm Vô Danh, Nguyên Vô Cực căn bản không cảm nhận được sự sợ hãi.
Đại đạo này được diễn biến yên tĩnh như nước.
Thế nhưng bông hoa màu đen kinh dị ở trên bầu trời lập tức kinh ngạc.
“Đây là loại kiếm đạo gì… Nhìn khắp chư thiên muôn đời cũng chẳng bao giờ xuất hiện qua?”
Đối mặt với loại kiếm đạo này, hắn ta lại có chút… Cảm giác xem không hiểu.

Mà khi loại kiếm ý này xuất hiện, bỗng nhiên khiến cho kiếm đạo của tất cả kiếm tu ở đây đều nổ vang một cách khó hiểu.
“Kiếm ý của ta tự chủ diễn biến… Gần như viên mãn? Điều này sao có thể?”
Một cao thủ của Thiên Kiếm Tông kiềm lòng không được lên tiếng.
“Giờ khắc này kiếm ý này lại có thể khiến cho kiếm ý của ta cùng cộng hưởng theo, giống như muốn nổ tung…”
“Ta có một loại cảm giác vô địch, dường như nhìn thấy được con đường kiếm đạo chân chính.”
Trong lúc nhất thời, toàn bộ những kiếm tu ở đây đều như có cảm giác phúc đến thì lòng cũng sáng ra.
Loại cao thủ như Kiếm Vô Danh này càng kích động nói không ra lời, kiếm ý của hắn ta đang diễn sinh ở bên trong Đạo Cảnh Địa, gần như muốn hóa thành gió lốc, muốn hóa thành ánh sáng vô tận.
Đây thực sự là dị tượng trời giáng.
Đại cơ duyên tuyệt thế.
Thậm chí không chỉ là cường giả kiếm đạo, lúc này đại đạo của những tu giải khác cũng đều đang chuyển động theo, xảy ra một diễn biến kỳ diệu nào đó.
Bởi vì cái gọi là vạn pháp trăm sông đổ về một biển, lúc này cực hạn kiếm đạo đang diễn hóa, kéo theo tất cả đại đạo cộng minh.
Mọi người đều có thu hoạch lớn.
Đúng lúc đó.
Độc Cô Ngọc Thanh gần như đã bị vải liệm quấn xung quanh bỗng nhiên có cảm giác, tất cả suy nghĩ ở trong lòng của hắn hoàn toàn biến mất rồi, giờ khắc này, dường như hắn nhìn thấy sư phụ xuất hiện ở trước mắt mình, đang nhấc bút…
Hắn theo bản năng giơ cây bút ở trong tay lên, sau đó, viết ra năm chữ một lần nữa.
“Nhất… không phải là nhất chưa từng có từ trước đến nay, mà là một dòng nước mùa xuân tự nhiên.”
“Kiếm… Không phải là một kiếm bộc lộ tài năng, mà là một mũi kiếm che giấu sự sắc nhọn của nó.”
“Áp… Không phải là sự trấn áp muôn đời, mà là sự mềm mại của cỏ thơm áp lên trên thần lộ.”
“Thiên… Không phải là bầu trời chấn động, mà là vạn loại tự do trên trời cao.”
“Nam… Không phải là hướng nam tối tăm, mà là gió nam nhẹ nhàng vỗ vào mặt.”
Giờ khắc này, trong lòng của hắn thoải mái không gì sánh được, hồn nhiên không cảm giác, hào hiệp ra tay, năm chữ lớn lại xuất hiện một lần nữa.
Nhất Kiếm Áp Thiên Nam!
Nhưng giờ khắc này Nhất Kiếm Áp Thiên Nam không còn là kinh phá thương khung, không còn là chấn triệt hoàn vũ.
Mà là một loại thiện nhu ở phía sau sự cứng rắn tột cùng, là sự uốn lượn ở phía sau đỉnh núi cao sừng sững, là ngàn vạn cây hoa lê nở ra giữa mùa đông lạnh giá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận