Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2251: Vị mang điểm cuối của vạn đạo 2

Đạo nhân lạnh lùng lên tiếng nói:
“Một đám kiến hôi, nguyện lực của các ngươi thì tính là cái gì?”
Lão ta đánh ra một điểm.
Rầm!
Ngay lập tức, không gian sụp đổ, đạo tắc biến mất, uy lực khủng bố tán ra, khiến cho tất cả mọi người đều cảm giác run rẩy.
Vị đạo sĩ này… Chính là tồn tại đi tới từ Cổ Lộ Cấm Kỵ, trong lúc ra tay đã có một tia khí tức Cấm Kỵ, còn đáng sợ hơn cả đám Chân Tổ.
Một điểm này của lão ta hạ xuống, ngay lập tức, nguyện lực đang phóng lên cao lại có thể bị ép rơi xuống.
Trong nháy mắt đã trấn áp toàn bộ chúng sinh.
Chuyện này có thể nói khiến cho người khác tuyệt vọng, ở trước mặt nhân vật nhuư vậy, bọn họ cũng chỉ là một con kiến.
Nhưng mà vào giờ khắc này.
Rầm!
Bỗng nhiên ở bên trong hư không có một cỗ quan tài xé rách không gian, trực tiếp xuất hiện ở chỗ này.
Quan tài cổ xưa, dường như đã tồn tại trong vô số năm tháng, mà ở bên trên quan tài có một ngọn đèn, ánh sáng chập chờn.
Trong nháy mắt khi quan tài này xuất hiện, đột nhiên, Cửu Pháp ở bên trong cơ thể đều điên cuồng vận chuyển, dường như đang bị dẫn động.
Quan tài từ từ mở ra.
Đồng thời, ánh sáng của ngọn đèn ở bên trên quan tài bỗng nhiên trở nên chói lọi, dẫn dắt hàng nghìn hàng vạn đại đạo ở trong thiên hạ.
Giờ khắc này, tất cả đạo tắc của Chân Tổ Giới bỗng nhiên xuất hiện ở bên dưới quan tài, dường như đang thần phục.
Quan tài mở ra, vạn đạo thần phục!
Quan tài mở, chỉ thấy ở bên trong đó bỗng nhiên xuất hiện một tia sương trắng, chậm rãi bay lên.
Ở bên trong sương trắng lượn lờ mơ hồ xuất hiện một bóng người.
Đó là một nữ tử, toàn thân áo trắng, phong hoa tuyệt đại, quay lưng về phía chúng sinh, đứng sừng sững ở bên trên con đường vạn đạo, dường như Cửu Thiên Huyền Nữ, có thể nói là giai nhân tuyệt thế.
Giờ khắc này, chúng sinh ở Chân Tổ Giới bỗng nhiên đều dâng lên một loại xúc động, bọn họ quỳ lạy bóng người này.
Toàn bộ Chân Tổ Giới, từng cọng cây ngọn cỏ đều bỗng nhiên cúi người về phía châu Thiên Giáng.
Vô tận sài lang hổ báo, chim bay cá nhảy bỗng nhiên điên cuồng gào thét về phía châu Thiên Giáng.
Nguyên khí hội tụ ở trên mặt đất hoá thành bậc thanh, hai loại khí huyền hoàng xuất hiện ở trên bầu trời của núi Tế Thế, ngưng tụ thành một bảo toạ, xuất hiện ở bên cạnh cô gái kia.
Nàng chỉ mới đi ra từ bên trong quan tài, thế nhưng cũng đã dẫn đến sự cung kính của tất cả mọi người, mặt đất là bậc thang, trời là chỗ ngồi.
Giờ khắc này, chúng sinh đã rung động hoàn toàn, bọn họ nhìn về phía bóng người ở trên bầu trời kia, trong mắt hiện lên sự kính nể trước nay chưa từng có.
“Điểm cuối vạn đạo.”
“Điểm cuối vạn đạo.”
“Điểm cuối vạn đạo.”
Tất cả mọi người đều cùng đồng thanh hô lên.
Không cần giới thiệu.
Cảnh tượng kỳ dị trong trời đất, sinh linh đều có cảm giác, trong khoảnh khắc khi nàng xuất hiện, tất cả sinh linh ở trong thế gian đều biết được, nàng chính là vị mang điểm cuối của vạn đạo.
Mà ngay cả đạo nhân đến từ Cổ Lộ Cấm Kỵ, lúc này con ngươi của lão ta cũng co rụt lại.
Trong mắt bảy con quỷ được lão ta vác ở trên lưng cũng lập tức hiện lên vẻ kiêng kỵ sâu sắc.
“Ý niệm vị mang điểm cuối của vạn đạo… Xuất hiện…”
Một con quỷ già thì thào.
“Nữ nhân này… Vì sao nàng ta vẫn không hoàn toàn chết đi?”
“Chỉ là một ý niệm mà thôi, vẫn khiến cho ta cảm giác… Kinh hồn bạt vía.”
Bọn hắn thầm nói nhỏ, trong giọng nói mang theo sự kính nể.
“Vị mang điểm cuối của vạn đạo… Ngươi đã chết rồi, chỉ bằng ngươi thì có thể bảo vệ được những con kiến hôi này trong bao lâu?”
Đạo nhân trầm giọng lên tiếng nói:
“Sương trắng đã sớm không nên tồn tại, Cửu Pháp của ngươi cũng chỉ là cùng đường mạt lộ… Vẫn nên ngã xuống, hoàn toàn ngủ yên đi.”
Nữ tử đứng ở bên trong sương trắng lượn lờ, quay lưng về phía chúng sinh, lúc này nàng cũng không quay đầu lại, chỉ nói nhỏ:
“Con kiến?”
“Cùng đường mạt lộ?”
“Ngươi đã từng cảm nhận qua lực lượng của con kiến hôi? Ngươi đã từng nhìn thấy khói lửa nở rộ ở nơi cùng đường mạt lộ?”
Bàn tay thon ngọc của nàng thản nhiên vung lên.
Trong nháy mắt, trong lòng của vô tận tu luyện giả Cửu Pháp đều giống như gương sáng, như cơ duyên trời giáng, phúc chí tâm linh, bọn họ nhìn thấy được một công dụng khác của Cửu Pháp.
“Thì ra Cửu Pháp… Thần ảo như vậy?”
“Không phải Cửu Pháp không đủ mạnh, chỉ là chúng ta… Còn chưa có lý giải được hoàn toàn.”
“Đồng tâm hiệp lực, đánh bại đại địch.”
Giờ khắc này, tất cả mọi người đều rống giận.
Bên trên núi Tế Thế, lúc này nhóm người Cơ Vô Đạm, Hoả Linh Nhi, Mộ Thiên Ngưng bỗng nhiên dựa theo phương thức vừa mới nhìn thấy ở trong lòng, vận chuyển Cửu Pháp.
Rầm!
Nguyện lực ở tám hướng hội tụ ở giữa tinh không, hoá thành một thanh thần kiếm, đâm thẳng về phía bầu trời, dường như muốn chém rơi cả thế giới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận