Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2617: Mệnh Cung của Đại Đức

Thiên hạ đều kinh hãi.
“Xảy ra chuyện gì? Bên trên Tiên Thổ lại có Tiên Hà chảy ngược xuống, trút vào bên trong châu Thái âm.”
“Không chỉ có Tiên Thổ, còn có Thánh Thổ. Nguyên khí Thánh Đạo ở bên trên Thánh Thổ giống như sông lớn hội tụ ở chỗ giao nhau của châu Thái âm cùng với châu Thái Dương, thánh cảnh Côn Luân.”
“Thánh cảnh Côn Luân? Đây chính là địa phương hai vị Đại Đế là Nữ Đế Thái âm cùng với Cổ Đế Thái Dương đã từng lựa chọn để đi theo con đường Sáng Thế, đã phủ bụi rất nhiều năm tháng, ngày hôm nay lại được mở ra hay sao? Lẽ nào Nhị Đế Nhật Nguyệt muốn đi con đường Sáng Thế rồi?”
Cửu Châu đều quan tâm.
Sau khi Tiên Thổ, Thánh Thổ xuất hiện một lần nữa, con đường Sáng Thế cũng được mở ra hay sao?
“Con đường sáng thế chính là sáng tạo ra một vùng Tịnh Thổ Sinh Mệnh mới giấu vào bên trong năm tháng, cầu sinh tồn.”
“Ở cuối thời đại Cử Hỏa, thậm chí trên đời còn có hy vọng rằng đây là con đường có hy vọng nhất, đáng tiếc hai vị Đại Đế Nữ Đế Thái âm cùng với Cổ Đế Thái Dương bị hắc ám hãm hại, sau đó Đế Đình Chiến Thiên quật khởi, đánh một trận cùng với hắc ám mới có thể lưu lại được một đường này.”
Tất cả mọi người đều bàn luận sôi nổi.
Đồng thời.
Ở bên trên Tiên Thổ.
Đại Đế Hắc Bạch bước ra một bước đã đi đến Tiên Vân Phong.
Ở phía trước Tiên Vân Phong, tất cả đệ tử của Đế Đình Thần Nguyệt đều đã rời đi.
Sau khi bọn hắn mở ra đại trận, thì đều lợi dụng đại trận, trực tiếp truyền tống đến Thánh Cảnh Côn Luân chuẩn bị Sáng Thế tiếp theo.
Hắc Bạch nhìn thoáng qua, bỗng nhiên hắn phát hiện ra một tờ giấy tuyên thành lớn ở trên mặt đất.
Ở bên trên tờ giấy còn có một sợi tóc nhuốm máu.
“Giấy này thật phi phàm… Có liên quan cùng với Lý tiền bối?”
Hắn nói nhỏ, bên trong đôi mắt một đen một trắng không biết nghĩ tới điều gì, thu lại sợi tóc nhuốm máu cùng với giấy tuyên thành vào.
Sau đó bóng dáng của hắn biến mất tại chỗ, trong chớp mắt đã tiến vào bên trên Thánh thổ mênh mông.
Ở bên trên Thánh Thổ có một vùng núi hùng vĩ liên miên, thánh nguyên khí ở bên trong sông núi cũng đều biến mất.
Ở bên trong sông núi có vài tờ huyết phù bị tiêu hao.
Hắc Bạch khẽ nhíu mày, lúc này thu lại vài tờ huyết phù.
“Lý tiền bối… Đang bố trí con đường Sáng Thế hay sao?”
Hắn mơ hồ cảm giác được cái gì.
“Mặc dù con đường Sáng Thế không hoàn toàn cứu vớt sinh linh trong thiên hạ, thế nhưng thực sự là con đường khiến cho hắc ám đau đầu nhất, một khi thực hiện, một thế giới mới sẽ tiến vào trong thời không, không tốn nhiều công sức thì sẽ không bị thể nào tìm ra được…”
Hắc Bạch lẩm bẩm nói:
“Có lẽ ta phải đi đến sơn thôn nhỏ một chuyến.”
Hắn đã bắt được liên lạc cùng với Hoả Linh Nhi, Mộc Uyển Thanh, biết được các nàng đang đi cùng mấy người Thanh Trần về sơn thôn nhỏ.
Lúc này hắn cũng biến mất tại chỗ.

Lúc này.
Châu Khai Nguyên.
Thanh Trần, Lục Nhượng cùng với Hoả Linh Nhi, Mộc Uyển Thanh đã rơi xuống trước Khủng Thú Sơn Lâm.
“Có lẽ ở chỗ sâu bên trong khu vực này.”
Hoả Linh Nhi lên tiếng.
Các nàng cũng không biết vị trí chính xác của sơn thôn nhỏ.
Lúc này đoàn người đi về phía chỗ sâu ở bên trong Khủng Thú Sơn Lâm.
Sau đó không lâu, cuối cùng bọn họ cũng nhìn thấy được một sơn thôn nhỏ an tĩnh nằm ở chỗ sâu bên trong Khủng Thú Sơn Lâm.
Khói bếp lượn lờ, tiếng gà chó lẫn lộn, ở bên trong đại thế hỗn loạn của thế giới Cấm Kỵ, sơn thôn nhỏ giống như thế ngoại đào nguyên đã trải qua những năm tháng yên bình nhất.
“Sư phụ… Chúng ta đã quay trở về.”
Nhìn thấy sơn thôn nhỏ, Lục Nhượng cũng nước mắt lưng tròng.
“Cũng không biết mấy người Nhện tỷ thế nào rồi…”
Thanh Trần cũng nói nhỏ một câu, mỉm cười nói:
“Đi, chúng ta quay về thôn.”
Đồng thời ở phía trước sơn thôn nhỏ, khói vàng cuồn cuộn, Hắc Bạch cũng đã xuất hiện.
“Đại Đế.”
Mấy người Hoả Linh Nhi nhìn về phía hắn.
“Thánh Cảnh Côn Luân có biến, ta tìm được những thứ này, có lẽ có liên quan đến hai vị đệ tử của Lý tiền bối, cho nên ta mới đặc biệt đến đây để bái kiến Lý tiền bối.”
Hắc Bạch lên tiếng, lấy ra sợi tóc nhuốm máu, tờ giấy Tuyên thành cùng với huyết phù.
“Tử Lăng sư tỷ?”
“Lâm sư đệ?”
Thanh Trần cùng Lục Nhượng đều lập tức nhận ra được.
“Bọn họ… Xảy ra chuyện gì? Vì sao đều nhuốm máu?”
Lục Nhượng nóng nảy nói:
“Đi, chúng ta mau quay trở lại thôn.”

Lúc này bên trong sơn thôn nhỏ, trong tiểu viện.
“Sư phụ, người không có sao chứ?”
Mấy người Độc Cô Ngọc Thanh đều có chút lo lắng nhìn Lý Phàm.
Bọn họ tận mắt chứng kiến Lý Phàm cầm bút vẽ tranh, vẽ ra một bức Thánh Đạo Thời Không.
Hơn nữa ở lúc cuối cùng, hắn còn cắn nát ngón tay, dùng một giọt máu để tạo nên sinh mệnh cho vùng Thời Không Thánh Đạo đó.
Trong nháy mắt khi giọt máu rơi xuống, bọn hắn rõ ràng cảm giác được Lý Phàm vốn giống như một ngân hà mênh mông, thế nhưng bỗng nhiên lại có sóng lớn cuồn cuộn cuốn theo tất cả ngôi sao, hàng vạn hàng nghìn khí cơ đều đang rung chuyển, vô tận bổn nguyên đang rơi xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận