Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2593: Thủy Hỏa Đại Sơn

“Thật sự, kinh do Hòa thượng kia giảng chính là Thánh Linh Thần Hỏa Kinh do Hỏa Đế, Mộc Đế cổ xưa đã từng sáng lập nên lúc chứng đạo năm xưa, hiện tại, châu Thần Hỏa cùng với châu Linh Mộc của chúng ta đều đang đồn thổi trời giáng dị tượng, ngọn lửa nhân gian sẽ xuất hiện một lần nữa.”
Trong khoảng thời gian này, châu Thần Hỏa cùng với châu Linh Mộc đều xuất hiện đủ loại tin tức đang lan truyền ra.
Hai châu này chính là hai châu bị tổn thất nặng nề nhất trong trận chiến giữa Đế Đình Chiến Thiên cùng với hắc ám năm xưa, từng có tồn tại hắc ám đứng từ xa tấn công, tiêu diệt phần lớn sinh linh của một châu này, mà ở trung tâm của một kích kia chính là Thủy Hỏa Đại Sơn, tất cả sinh linh ở đây đều tuyệt diệt.
Cho dù năm tháng vô tận trôi qua, hai châu này vẫn luôn bị bao phủ ở trong bóng tối, không có một vị Đại Đế nào tình nguyện tiến hành chứng đạo ở trong hai châu này, ấn ký Thiên Tâm vẫn quy về trong tạo hóa.
Cho nên hai châu này vẫn bị coi là nơi đất cằn sỏi đá, chỉ còn sót lại một chút tông môn nhỏ yếu vẫn còn đang tu hành, không còn có Đế Đình, mà ngay cả Thiên Vương, Địa Vương cũng cực kỳ hiếm thấy.
“Ta đã gieo xuống Tiên Chủng, muốn đi theo con đường Cấm Kỵ hoàn chỉnh, cảnh giới Thần Hỏa… Cần đốt lên ngọn lửa nhân gian, đây mới là Thánh Hỏa.”
“Đốt lên Thánh Hỏa mới có thể chiếu rọi con đường phía trước của đại đạo Cấm Kỵ.”
“Đi, mau đi châm Thánh Hỏa, nếu như có thể thành công… Nói không chừng có thể nhìn thấy cơ hội thành Đế.”
Bởi vì ở chỗ sâu bên trong Thủy Hỏa Đại Sơn xuất hiện dị tượng, hầu như toàn bộ cao thủ của châu Thần Hỏa, châu Linh Mộc đều đang tụ tập về phía Thủy Hỏa Đại Sơn.
“Gia gia, cái gì gọi là ngọn lửa nhân gian?”
Ở bên trên một con đường, có một tiểu cô nương lẽo đẽo đuổi theo một lão nhân tóc trắng đặt câu hỏi.
Lão nhân hiền từ nói:
“Ngọn lửa nhân gian chính là Đào Đào Thánh Diễm được thành tựu từ lòng người, cũng có thể nói là ngọn lửa tín ngưỡng, cái gì gọi là tín ngưỡng thế nhân, đó chính là ngọn lửa nhân gian.”
Tiểu cô nương nghe vậy càng nghi ngờ hơn nói:
“Nghe thật là phức tạp…”
Lão nhân mỉm cười nói:
“Nói ví dụ như, cả đời này của gia gia đều tin tưởng thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo, làm việc thiện chính là việc tốt nhất, nếu như người ở trong thiên hạ đều giống như gia gia, như vậy phiên bản tốt nhất của bản thân… Có thể trở thành ngọn lửa nhân gian, có thể dẫn đạo thế nhân tìm được ý nghĩa của sinh mệnh, mới có khả năng đúc ra được Mệnh Cung Cấm Kỵ chân chính, như vậy chính là kết cục cùng với ý nghĩa của sinh mạng.”
Trên thực tế, đây chính là hai cảnh giới cuối cùng của Ngũ Hành, Thần Hỏa, Chú Khí.
“Chỉ có khi đốt lên ngọn lửa nhân tính huy hoàng mới thực sự là Thần Hỏa, chỉ có Thánh Hỏa như vậy mới có khả năng đúc lên Mệnh Cung Sinh Mệnh ý nghĩa nhất.”
Lão giả thì thào nói nhỏ.
Mà tiểu cô nương vẫn cái hiểu cái không như trước.
Đồng thời, ở trên con đường lớn hướng về phía Thủy Hỏa Đại Sơn, các loại lời đồn vang lên liên tiếp.
“Chúc Mạnh tới từ châu Thần Hỏa, được xưng là tiểu thánh nhân, tu luyện Sinh Linh Thần Hỏa Kinh đã có một chút thành tựu, hắn ta tuyên dương lòng nhân ái, bên người đã tụ tập được một nhóm tín đồ, muốn đốt lên Thánh Hỏa bởi vì hắn ta.”
“Hàn Thánh Pháp của châu Linh Mộc cũng có danh xưng Tiẻu Thánh, hắn ta chủ trương dùng luật trị thiên hạ, đồng thời cũng có rất nhiều tùy tùng, muốn đốt cháy Pháp Hỏa.”
“Người khiến cho kẻ khác cảm thấy mới mẻ chính là Tô Mặc, hắn ta phân tihcs thiên địa quy tắc, cho rằng nhân học, luật pháp đều chẳng qua chỉ là những kiến thức suy bại, chỉ có Tự Nhiên mới chính là vĩnh hằng, mới có thể đốt lên được ngọn lửa tự nhiên.”
Sau khi Thánh Linh Thần Hỏa Kinh truyền khắp thiên hạ, rất nhiều người tu hành thành công, đồng thời cũng bởi vậy mà xuất hiện những cường giả khai ngộ, bắt đầu sáng lập nên học thuyết của bản thân, vì thế mà đốt lên Thánh Hỏa.
Mà châu Thần Hỏa, châu Linh Mộc lại đúng lúc không có Đế Đình cao cao tại thượng, có thể dung nạp những tư tưởng cùng với học thuyết khác nhau, cho nên trong lúc nhất thời có vô số các trào lưu tư tưởng, trăm hoa đua nở, mặc dù bị gọi là mảnh đất khô cằn sỏi đá cho tu hành, thế nhưng chưa bao giờ xuất hiện tình huống tư tưởng giao phong.
Đám người Chúc Mạnh, Tô Mặc, Hàn Thánh Pháp đều được phong làm Tiểu Thánh, một đường truyền đạo, càng ngày càng có nhiều tín đồ, không ngừng đi về phía Thủy Hỏa Đại Sơn.

Ở bên trên một con đường lớn.
“Nhân? Pháp? Tự Nhiên?”
Một nam tử mặc chiến bào mỉm cười, ánh mắt của hắn ta lộ ra vẻ hiếu thắng nói:
“Có chút ý tứ… Ta muốn đi độ hóa bọn hắn.”
Mặc Tranh tu hành đạo Cổ Tâm, cần phải không ngừng đầu độc thế nhân, độ hóa tín đồ, mà càng là người có đạo tâm kiên định thì sau khi bị độ hóa sẽ càng trở nên tinh tiến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận