Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2746 - Một suy nghĩ, thuỷ triều xuống

Phượng Hoàng có chút thất thần thì thào.
Mà ngay cả bọn họ ở gần Lý Phàm như thế, nhưng nhìn thấy nhóm người Nam Phong, Tử Lăng đều bị dị hoá trở thành sinh linh hắc ám, hơn nữa Vân Khê cũng đã chết đi…
Khoảnh khắc này bọn họ đều cho rằng đạo tâm của Lý Phàm đã vỡ nát, mất đi cái neo ở thực tế.
Cây đào đè nén sự xúc động trong lòng, cố gắng bình tĩnh nói:
“Tất cả mọi người đều cho rằng Thập Tôn Nhị Hung, vị mang điểm cuối của vạn đạo chính là cái neo đời này của chủ nhân… Là người mà hắn quan tâm nhất.”
“Nhưng mà chủ nhân… Từ lâu đã không cần neo nữa.”
Từ lâu đã không cần neo nữa.
Nghe vậy Chân Long cùng Phượng Hoàng đều cảm thấy khiếp sợ.
Không cần neo…
Này… Mạnh như bọn họ cũng chưa từng nghe nói qua.
Người càng mạnh thì càng dễ lạc lối, cho nên cần phải đi tìm ý nghĩa của bản thân ở hiện thế này, đây chính là neo.
Cho dù người có bản luật vẫn cần neo như trước, nếu không sẽ biến thành một bộ phận của bản luật, mà mất đi tồn tại của bản thân.
Nhưng Lý Phàm lại không cần neo.
“Có lẽ cuối cùng mấy người Nam Phong, Tử Lăng đều bị dị hoá, Vân Khê cũng chết đi…”
Gà mái tiếp tục nói: “Bàn cờ này quá mức khốc liệt rồi.”
Nhưng cây đào chỉ mỉm cười nói:
“Dựa vào tu vi hiện nay của chủ nhân, ta tin tưởng… Nếu như hắn muốn đi qua Đê Bá cũng không phải không có những biện pháp khác…”
“Bố cục muôn đời không phải chỉ vì Đê Bá, có lẽ, bàn cờ này chính là bởi vì vạn linh trong thiên hạ.”
“Cũng là vì những người ở bên cạnh hắn.”
Nghe vậy Phượng Hoàng kinh ngạc nói:
“Ý của ngươi là…”

Đại triều màu đen bắt đầu khởi động.
Trên mặt Biển Đen Tịch Diệt phập phồng bất định, xương cốt Vô Thượng bị đánh vỡ nát, hoá thành bột mịn.
Ở phần cuối của Biển Đen, bầu trời mênh mông mơ hồ, Đê Bá mà ngay cả Vô Thượng cũng đều không thể tới gần, lúc này lại đang rung động.
Bên trên Đê Bá.
“Lừa dối bản luật… Ngươi nên trảm.”
Hai sinh linh bản luật vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, sợ hãi bắt nguồn từ bản luật đang lan tràn.
“Giết! Tiêu diệt tất cả.”
Chúng nó rống giận, giờ khắc này, hình người biến mất, chúng nó biến thành bản luật tối tăm nguyên sơ nhất, dẫn động lực lượng ở phía sau Đê Bá, lực lượng khổng lồ như gió xoáy cuốn tới.
Phía sau Đê Bá, không một người nào biết được rốt cuộc đó là cái gì, số người biết hiện tại cũng chỉ có hai người Lý Phàm và Tịch Giả mà thôi.
Lúc này bí lực vũ trụ đến từ phía sau Đê Bá muốn tiêu diệt tất cả mọi thứ.
Đê Bá run rẩy kịch liệt, Biển Đen Tịch Diệt, mỗi một giọt nước đều đang sôi trào, xương cốt Vô Thượng chồng chất như núi trực tiếp bị nổ tung nát bấy, hoá thành cát vụn chôn vùi.
Hắc Ám Vực không ngừng mở rộng giống như thuỷ triều cuồn cuộn khắp thiên hạ.
Khí tức huỷ diệt xuyên thấu qua Đê Bá như muốn tiêu huỷ toàn bộ thế giới.
“Vạn đạo quy tịch!”
Lý Phàm chưa ra tay, Tịch Giả đã rống giận, hắn ta đứng sừng sững ở bên trên Đê Bá, đối đầu trực diện với Đê Bá, tạm thời thoát ra khỏi sự khống chế của bản luật, hắn ta dốc hết toàn bộ sức lực, bộc phát ra chân ý mênh mông.
Tịch Đạo!
Giờ khắc này, dường như năm tháng ngủ yên, chư giới trầm mặc, sinh linh tịch diệt.
Lực lượng của Tịch Giả đủ để khiến cho toàn bộ tu giả trên thế gian, toàn bộ đại đạo đều trở nên yên ắng, không bao giờ có thể lên tiếng một lần nào nữa.
Nhưng lực lượng ở phía sau Đê Bá chấn động.
Tịch Đạo của hắn ta… Lại có thể bị tước đoạt.
Kể cả sự tồn tại của hắn ta.
Tịch Giả buồn bã ngã xuống dưới đất, khoé miệng của hắn ta tràn đầy màu tươi, sau khi nhìn về phía lực lượng của Đê Bá đang ép tới gần, lộ ra nụ cười sầu thảm.
“Cuối cùng cũng ra tay với Đê Bá một lần…”
Trong mắt của hắn ta có nước mắt rơi lã chã, lẩm bẩm nói:
“Ha ha ha… Một con kiến đi qua vũng bùn, cho rằng có thể tìm được kẻ địch trong tưởng tượng kia, chém giết, cuối cùng lại phát hiện một vùng biển rộng mênh mông…”
“Nhưng hôm nay con kiến… Cũng ra tay với đại dương mênh mông.”
“Ta không thẹn với lòng.”
Trên mặt của hắn ta trở nên cực kỳ bình tĩnh, không còn tức giận, không còn lạnh lùng, chỉ còn lại sự bình tĩnh tột cùng.
Còn ở bên cạnh, Lý Phàm cũng bình tĩnh quan sát tất cả.
Ở trong nháy mắt khi Tịch Giả ra tay, hắn không có ra tay, bởi vì hắn biết đó là tâm nguyện của Tịch Giả, là một kẻ đáng thương đang cố gắng một lần cuối cùng, là sự giải thích cuối cùng của cuộc đời hắn ta.
Cho dù một người nào cũng không nên đi quấy nhiễu.
Cho dù hắn ta có thành công hay thất bại.
Lực lượng đến từ phía sau Đê bá như phá vỡ sự tồn tại của quá khứ và hiện thế, xông tới chính diện.
Cuối cùng Lý Phàm cũng tiến lên một bước, hắn tuỳ ý liếc mắt nhìn Đê bá, nói:
“Quấy rầy sự hăng hái của người khác, hiện tại không muốn đánh các ngươi… Cút về.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận