Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2652: Bạch Phát Nhân

Sắc mặt của mấy người Chỉ Giả, Ám Giả đều cực kỳ khó coi.
Đối với lời nói của Khiêu Đại Thần… Bọn hắn không dám nghi ngờ.
“Lẽ nào… Chúng ta đã sai lầm ngay từ đầu rồi hay sao…”
“Chẳng lẽ bị quỷ ám rồi hay sao… Khiêu Đại Thần nói đúng, chúng ta có thể tính kế hắn được hay sao… Hơn phân nửa là đang ở trong cục của hắn mà không biết.”
Nghĩ tới chỗ này, bọn hắn đều hết hồn.
“Như vậy nên làm như thế nào? Hôm nay hắn đã chỉ còn có bổn nguyên Hỗn Độn là chưa bị mất đi…”
Chỉ Giả vội vàng đặt câu hỏi.
Khiêu Đại Thần thản nhiên nói:
“Sư phụ của các ngươi đã đi ra khỏi Đê Bá… Đi tìm hắn ta.”
Nghe vậy mấy người cũng đều ngạc nhiên.
“Sư phụ… Xuất hiện?”
Bọn hắn đều hoảng sợ thất sắc.
“Sư phụ… Xuất hiện?”
Mấy người Chỉ Giả đều ngây ngẩn cả người.
“Xem ra… Vị kia thực sự đi vào trong một loại đại đạo mà chúng ta không thể điều tra được, bằng không sẽ kinh động sư phụ…”
Ám Giả nói nhỏ.
“Sư phụ xuất hiện sẽ xảy ra một trận chiến lớn hay sao? Cho dù người kia đi đường nào thì cũng chỉ có đứt gãy mà thôi.”
Chỉ Giả hưng phấn mà nói nhỏ.
“Đã bao giờ chúng ta có thể tấn công thế giới Cấm Kỵ? Trước đây kiêng kỵ người nọ không dám ra tay, hôm nay sư phụ đã tới, có thể diệt giới này rồi.”
Bọn hắn nhìn về phía Khiêu Đại Thần đặt câu hỏi.
Sư phụ chính là lo lắng lớn nhất của bọn hắn.
Khiêu Đại Thần lạnh lùng nói: “Chờ.”
“Chờ hiệu lệnh của sư phụ các ngươi.”
Nghe vậy đám người Ám Giả đều gật đầu.
“Ngươi chính là Mặc Giả?”
Khiêu Đại Thần hắc ám bỗng nhiên nhìn về phía Mặc Giả.
“Đúng vậy đúng vậy.”
Mặc Giả gật đầu.
Khiêu Đại Thần hắc ám cũng nhíu mày lại nói: “Mặc Đạo của ngươi, tại sao hình như lại có chút vấn đề…”
Lão vung tay phải ra kiểm tra, bỗng nhiên giọng nói ở bên trên ngai vàng hắc ám vang lên:
“Thần Vu, nhiều năm không gặp, đừng bắt nạt những tiểu bằng hữu này nữa.”
Một luồng khí cơ hắc ám rủ xuống, trước người Khiêu Đại Thần bỗng nhiên xuất hiện đường cờ màu đen rập rạp chằng chịt.
“Ván kế tiếp?”
Tồn tại ở bên trên ngai vàng hắc ám lên tiếng.
Khiêu Đại Thần nhìn tồn tại ở bên trên ngai vàng hắc ám, thi lễ một cái nói:
“Tự biết bản thân không địch lại, không muốn đánh.”
“Vậy cũng phải đánh.”
Giọng nói ở bên trên ngai vàng hắc ám mang theo sự lãnh đạm.
“Thắng ta, có cảm giác thành công?”
Khiêu Đại Thần nhíu mày.
Giọng nói ở bên trên ngai vàng hắc ám tùy ý nói: “Muốn nhìn Khiêu Đại Thần ngươi nhảy múa, không được sao? Thua một ván, ngươi nhảy một lúc, đến khi ta xem ngán mới thôi.”
Khiêu Đại Thần có chút không cam lòng nói:
“Dựa vào cái gì…”
“Bằng ta là thiên hạ đệ nhị, mạnh hơn so với ngươi, không phục?”
Khiêu Đại Thần hắc ám nghe vậy, dường như trong mắt có một chút dao động kỳ lạ, lão bỗng nhiên nở nụ cười, bên trong tròng mắt màu đen có một chút tiêu điều nói:
“Thiên hạ đệ nhị… Đây là lần đầu tiên ta nghe thấy những lời này từ trong miệng của ngươi…”
“Hắc ám cho ta và ngươi kết cục… Cũng khiến cho ta và ngươi thanh tỉnh… Mà ngay cả ngươi cũng đều đã chịu thua, tình nguyện ở dưới người ta…”
“Ha ha ha, đã như vậy, làm một ván, làm một ván.”
Lão ngồi xuống đánh cờ cùng với tồn tại ở bên trên ngai vàng hắc ám, không quan tâm đến mấy người Mặc Giả, Chỉ Giả nữa.
Mấy người Chỉ Giả đều hai mặt nhìn nhau.
“Sư huynh, chúng ta… Nên làm như thế nào?” Chỉ Giả đặt câu hỏi.
Ám Giả trầm tư trong một chớp mắt nói:
“Nghe hắn, chờ đợi.”
“Tuy nhiên sư đệ Mặ Giả, trước hết cứ phái hai tên đồ đệ của ngươi đi tới thế giới Cấm Kỵ, đi đến châu Khôi Vụ kia.”
“Hôi Đế sẽ đi con đường Hắc Ám… Tất nhiên những người đó ở bên trong Vạn Đạo Chi Môn sẽ bị dao động, Mặc Tri đi trước tiếp thu tri thức của vạn đạo, Đại chiến nổ ra, Mặc Chiến ccó thể chứng nhận sát đạo cực hạn ở bên trong máu tươi.”
Mặc Giả gật đầu nói: “Mặc Tri, Mặc Sát, các ngươi đi.”
Lúc này hai dồ đệ cuối cùng của hắn ta Mặc Tri cùng với Mặc Sát rời khỏi.
Mặc Tri và Mặc Sát phân biệt cho hai loại dục niệm cầu tri thức và cầu giết chóc của Mặc Giả.
“Ta có một ý tưởng…”
Lúc này Mặc Giả lại mở miệng nói: “Hai vị sư huynh, ta sẽ chứng nhận đại đạo vô thượng, đến lúc đó có thể làm phúc cho đời sau, mang những thanh niên thiên tài ở bên phía Hắc Ám Chi Khung đến đây, nhận sự tẩy lễ của ta, thế nào?”
Dường như ở trong mắt của hắn ta mang theo vẻ khẩn trương.
Trong khoảng thời gian này, không hiểu sao trong đầu của hắn ta xuất hiện rất nhiều suy nghĩ kỳ quái…
Muốn bóp chết những hậu bối thiên tài ở bên trong Hắc Ám Chi Khung.
Muốn chiếm đoạt huyết nhục của sinh linh hắc ám.
Thậm chí sau khi nhìn thấy hai cái cổ của hai vị sư huynh, hắn ta đều luôn có cảm giác răng ngứa ngứa, muốn cắn một cái…
May mà tốt xấu gì hai vị sư huynh của hắn ta cũng là vô thượng, loại khí tức đó tùy thời khiến cho hắn ta duy trì sự tỉnh táo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận