Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2362: Giáng lâm châu Khai Nguyên 2

Thiên Kiếm Tông cách Nam Bộ gần nhất, sau khi tông chủ quay trở về lập tức toàn bộ môn hạ trên dưới tông môn đều chấn động.
“Chọn lựa tinh anh, triệu tập thuộc hạ của các tông môn phái người đến đây tạo thành một đại quân.”
“Dãy núi Hàn Thước chính là cấm địa, đi vào sẽ có rất nhiều người chết… Ngoại trừ người ở bên trong tông môn còn cần chiêu mộ rất nhiều cường giả trẻ tuổi mới có khả năng đối kháng với lực lượng của cấm địa.”
Khu vực phía Nam rung động.

Mà giờ khắc này.
Nam Bộ của châu Khai Nguyên.
Đây là một vùng đất núi non liên miên không dứt, sông múi chập chùng, thực vật tươi tốt.
Ở bên trong dãy núi có vô số sinh linh, có cự tượng to như ngọn núi, có vượn khổng lồ bộ lông như kiếm, có mãnh hổ hàm răng sắc như đao…
Một mảnh đất đổ nát nằm ở chính giữa thung lũng của dãy núi.
Nhà cửa hoang phế sứt mẻ, cây cổ thụ gãy lìa, tro tàn của đống lửa trải qua ngàn vạn năm mà không biến mất, xương trắng trơ trọi ở nơi hoang dã không người thăm hỏi…
Rầm.
Bỗng nhiên ở bên trên bầu trời có một tia sáng chợt loé lên rơi xuống nơi đây.
“Đây là… Thế giới Cấm Kỵ sao…”
Độc Cô Ngọc Thanh lảo đảo đứng vững, con đường nhỏ ở dưới chân đã biến mất.
Hắn nhìn trái phải, cảnh tượng lạnh lẽo thê lương hoang tàn.
“Theo như lời của Vân Khê cô nương, trước đây khi ngọn lửa của tiên dân sáng lên, bóng tối bị chiếu rọi… Thập Phương Cộng Minh chính là lúc Tinh Hoả Liệu Nguyên.”
Hắn nói nhỏ:
“Nơi đây chính là di tích của tiên dân hay sao… Tìm kiếm bó đuốc bị tắt đi, thắp lên hy vọng…”
Hắn cất bước tìm kiếm ở bên trong thung lũng này.

Đồng thời.
Châu Khai Nguyên, ở một châu trong số ba nghìn châu của Nam Bộ, châu Nhất Nguyên.
Bên trong hư không không người nào biết bỗng nhiên có một đồ vật nào đó đi tới, đã vượt qua hạn chế của thời không.
Hư không chậm rãi thay đổi, chỉ thấy một cái sơn thôn nhỏ dần dần xuất hiện, sau đó lặng yên không tiếng động hạ xuống rơi vào bên trên mặt đất.
Mà ở trong hư không phía sau sơn thôn nhỏ, một con chó đen còn đang liều mạng đuổi theo sau.

Ngày hôm sau.
Ánh mắt trời chiếu xuống sơn thôn nhỏ, một ngày mới đã đến.
Lý Phàm miễn cưỡng tỉnh lại, duỗi lưng một cái.
Đi ra khỏi cửa phòng, tự mình rửa mặt súc miệng, sau đó lại dùng nước rửa mặt để tưới các loại cây cỏ của các đệ tử đã nuôi một lần.
Ăn xong bữa sáng mà Cung Nhã đã chuẩn bị, Lý Phàm phơi nắng ở dưới gốc cây đào, nhàn rỗi buồn chán, cầm mấy quyển sách giải trí lên xem.
“Cũng không biết mọi người và Vân Khê ra sao rồi… Có thu xếp ổn thoả cho những bệnh nhân tâm thần hay không?”
Hắn thì thào.
Nhưng mà vào lúc này, âm thanh hệ thống bỗng nhiên vang lên:
“Mười hai bệnh nhân tâm thần cuối cùng cũng đã tìm được kết cục, chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ.”
Nghe được âm thanh này, Lý Phàm lập tức vui vẻ.
Đã hoàn thành rồi sao?
Thật tốt quá.
Điều này chứng tỏ mấy người Vân Khê đang rất thuận lợi.
Hơn nữa hắn… Hình như cũng nên thăng cấp rồi?
“Keng! Kí chủ đã thăng cấp đến cảnh giới Nguyên anh viên mãn.”
Giọng nói hệ thống đúng lúc vang lên.
Nguyên anh viên mãn.
Lý Phàm phi thường mừng rỡ, nguyên anh viên mãn… Khoảng cách thành tiên lại gần thêm một bước.
Thật tốt quá.
“Gâu gâu gâu gâu…”
Mà lúc này bỗng nhiên ở ngoài cửa vang lên tiếng chó sủa quen thuộc.
Âm thanh của Đại Hắc.
Mấy người Vân Khê quay trở về rồi sao?
Lúc này Lý Phàm đứng dậy đi ra mở cửa, thế nhưng trong nháy mắt khi mở cửa, hắn lại khẽ ngẩn người.
Vân Khê, Nam Phong, Tử Lăng, Tô Bạch Thiển, Tâm Ninh, Khương Tuyết… Cùng với các đệ tử nam đều không thấy.
Chỉ có con chó đen… Thở hồng hộc hồng hộc, giống như vừa mới chạy như điên, dáng vẻ rất mệt mỏi nhìn Lý Phàm bên trong đôi mắt chó tràn ngập ấm ức.
Đây là bóng tối nặng nề.
Bóng tối giống như được thực chất hoá, mỗi một tấc không gian đều mang thuộc tính hắc ám, không biết ở chỗ nào, không biết đã được tích trữ trong bao lâu.
Trong bóng đêm dường như có một vương toạ được đúc thành từ bóng tối.
Một vị tồn tại không thể nhìn thẳng ngồi ngay ngắn ở bên trên vương toạ.
“Hoả Tinh xuất hiện.”
Trong bóng đêm bỗng nhiên có một giọng nói nhỏ vang lên nói:
“Đạo thân kia của ngươi đã tách rời khỏi sự chú ý rất nhiều năm rồi, rốt cuộc hắn đang làm cái gì?”
Bên trên vương toạ, một giọng nói nhàm chán nặng nề đáp lại:
“Nuôi gà, nuôi cá, trồng cây, uống trà… Chờ đợi ở một sơn thôn phàm nhân rất nhiều năm, chưa từng đi ra ngoài, ngay cả con đường tu hành cũng còn không có chính thức bước lên, hình như mới nguyên anh… Rất yếu đuối.”
Giọng nói ở trong bóng tối vang lên:
“Ý của ngươi là nhiều năm như vậy, hắn vẫn chỉ là một nông phu?”
Bên trên vương toạ, giọng nói nhàm chán kia có vẻ hơi u buồn:
“Làm sao mà ta biết được, ta chỉ có thể nhìn thấy một chút này…”
“Không cần nghi ngờ, ta cũng muốn giết hắn… Hắn còn sống không chỉ có thể uy hiếp được ngươi mà cũng có thể uy hiếp được ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận