Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2357: Cấm giới sương trắng 2

Ở bên trong sương trắng ẩn chứa khí tức Cấm Kỵ, có nghĩa là một giới này… Thực sự trở thành thế giới Cấm Kỵ.
Chúng sinh sôi trào, vô số người đang reo hò, vui mừng, đây là đại thế hoàng kim thuộc về sương trắng.
Đúng lúc này, đại đạo Luân Hồi ở trong thiên địa cùng với thiên tâm không bàn mà hợp ý nhau, tạo nên một con đường vì toàn bộ chúng sinh trong thiên hạ.
Chủ nhân Luân Hồi đi tới từ Cổ Lộ Cấm Kỵ, đạo của hắn diễn biến bên trong thiên địa, nương theo nguyên khí sương trắng xuất hiện ở trong lòng của từng sinh linh.
“Đây là… Đại đạo Cấm Kỵ? Dường như ta đã nhìn thấy được làm sao để đi lên con đường Cấm Kỵ…”
Trong thế gian có cường giả của thế hệ trước đang kinh hô, nói:
“Thế gian này… Có Chế Đạo Giả đang mở một con đường lớn cho chúng sinh hay sao? Dùng Luân Hồi làm đường.”
“Đúng vậy Chế Đạo Giả… Nhân vật như vậy chỉ tồn tại ở trong các điển tịch không trọn vẹn, dường như cần đi đến nơi cực cao ở bên trong Cấm Kỵ…”
“Lẽ nào một giới này có cường giả Luân Hồi xuất hiện hay sao?”
Tất cả mọi người đều vừa mừng vừa sợ.
Khí tức Cấm Kỵ có thể khiến cho thế nhân đột phá ràng buộc của hỗn độn, đi về phía đại đạo Cấm Kỵ.
Thế nhưng đại đạo Cấm Kỵ hoang dã mênh mông, người bình thường căn bản không có đường để đi.
Cho nên cần những Chế Đạo Giả che chở, dẫn dắt, bọn họ có thể sử dụng đại đạo của bản thân luyện thành pháp môn, kinh quyển, bí quyết để cho người bình thường tu hành.
Tiếp theo chỉ cần tu luyện theo đại đạo của bọn họ thì có thể đi tiếp được.
Nếu không có pháp Cấm Kỵ, thì cho dù tiếp xúc với Cấm Kỵ thì như thế nào?
Đối với chúng sinh mà nói, khí tức Cấm Kỵ như nước ấm không thể uống, gỗ không thể đốt cháy được.
Mà hôm nay, đại đạo Luân Hồi hiển hoá lại khiến cho chúng sinh có một con đường có thể đi được.
Con đường Luân Hồi.
“Sao lại như thế này… Luân Hồi tái hiện, là Lý tiền bối sao?”
Liên minh Hoang Thiên, mấy người Hoả Linh Nhi đều phi thường nghi hoặc.
Nhưng vào giờ khắc này.
Trong thiên địa bỗng nhiên có một đại đạo Luân Hồi kinh khủng ngang dọc xuyên về phía tổng đà của Liên Minh Hoang Thiên.
Tất cả mọi người đều cảm nhận được, kinh hô.
Mà ở bên trên con đường lớn Luân Hồi, một cường giả vô địch chắp tay mà đến, con ngươi của hắn một đen một trắng, khí chất ung dung tự tại.
“Luân Hồi… Chế Đạo Giả.”
“Là hắn… Là hắn mang đến bí cảnh tu hành thứ nhất cho một giới này của chúng ta.”
Giờ khắc này, toàn bộ sinh linh của thế giới này đều đang quỳ lạy.
Cúng bái chủ nhân Luân Hồi.
Nhưng mà dưới sự quan sát của chúng sinh, Hắc Bạch đi tới Liên Minh Hoang Thiên, cúi đầu thật sâu ở dưới cán cờ lớn có bốn chữ Chủ Nhân Hoang Thiên đang tung bay.
Hắn đang hành lễ với cờ xí của chủ nhân Hoang Thiên.
Giờ khắc này chúng sinh đều đang sôi trào.
“Chủ nhân Hoang Thiên… Chủ nhân Luân Hồi hành lễ với chủ Luân Hoang Thiên.”
“Rốt cuộc chủ nhân Hoang Thiên mà chúng ta tôn kính là người như thế nào, Luân Hồi cũng ở dưới hắn sao?”
Tất cả mọi người đều kích động.
Từ sau khi Liên Minh Hoang Thiên được thành lập, tất cả mọi người đều tôn thờ chủ nhân Hoang Thiên…
Thế nhưng ngoại trừ những nhân vật quan trọng như Hoả Linh Nhi, Mộ Thiên Ngưng thì những người khác cũng không biết chủ nhân Hoang Thiên đại diện cho ai, rốt cuộc mạnh mẽ như thế nào.
Nhưng hôm nay chủ nhân Luân Hồi hành lễ khiến cho cuối cùng tất cả mọi người đều có một cảm nhận trực quan.
Luân Hồi mạnh mẽ trở lại… Cũng tại chủ nhân Hoang Thiên.
“Chủ nhân Hoang Thiên là cộng chủ của thế gian.”
Hắc Bạch nhẹ giọng lên tiếng nói:
“Không có lão nhân gia ông ấy thì không có Luân Hồi.”
Không có lão nhân gia ông ấy thì không có Luân Hồi.
Những lời này truyền khắp thiên hạ.
Giờ khắc này chúng sinh đều đang niệm tụng chủ nhân Hoang Thiên, toàn bộ sinh linh đều tôn kính.

Mà giờ khắc này.
Sơn thôn nhỏ.
Một ngày mới đã đến, Lý Phàm tỉnh lại từ giấc ngủ say, hai mắt của hắn vẫn có chút nhập nhèm, Tiểu Bạch nằm ở bên trên ổ chăn khẽ kêu meo meo với hắn, giống như đang gọi hắn rời giường.
Lý Phàm bế Tiểu Bạch, trong lòng thoáng có chút an ủi, cũng may vẫn còn có con mèo nhỏ này ở đây.
Hắn mặc quần áo tử tế đi ra khỏi cửa phòng, cả đêm qua uống rượu, hắn mượn rượu giải sầu, rốt cuộc cũng say một lần, ngày hôm nay cả đầu còn có hơi choáng váng.
Không có ai bưng nước ấm đến rửa mặt, không có ai mang khăn đến để lau, cũng không có ai chờ đoạt nước rửa mặt của mình để đi tưới rau nữa.
Hắn bỗng nhiên có chút không thích ứng được.
Lẽ nào đây là từ tiết kiệm đến xa xỉ thì dễ dàng, nhưng từ xa xỉ quay về tiết kiệm thì lại khó khăn hay sao?
Không chẳng là… Bỗng nhiên nhớ đến mọi người.
Mặc dù rõ ràng mọi người mới chỉ rời khỏi một hai ngày mà thôi.
Chẳng lẽ mình già rồi hay sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận