Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2314: Hôi quỷ 2

Duyên phận này cùng với nhân quả là cơ hội mà số phận đã ban thưởng cho lão ta.
Một cơ hội được niệm tụng tên của hắn.
Hôm nay một cơ hội này đã bị đánh tan.
Cho nên trí nhớ của lão ta về vị kia đã hoàn toàn tan biến.
“Có phải không… Tồn tại cái thế vô địch muôn đời…”
Lão ta không khỏi cảm thán.
Nếu như đã quên mất, lão ta cũng không nghĩ nhiều nữa.
Lão ta còn nhớ rõ, sứ mệnh của mình đến nơi này chính là chưởng khống Luân Hồi, xây dựng lại Luân Hồi, chuyện này là đủ rồi.
Tề Song Minh hít sâu một hơi, nhìn về phía bóng dáng của lão quỷ đang quỳ ở trước mặt.
Chúc Thiên!
Chúc Thiên mặc một bộ trường bào cũ kỹ màu xám có phong cách cổ xưa, trường bào rách tung toé, dường như có một chút màu đen, hồn thể ở giữa trường bào, vẫn duy trì hình tượng một vị lão cường giả như trước.
Tóc hoa râm, lông mi rất dài, khí chất cực kỳ uy nghiêm.
Lão ta đã từng là cường giả đệ nhất, kinh diễm năm tháng, thậm chí đã từng cùng xuất hiện với vị đứng đầu Luân Hồi, ngay cả cao thủ như Mạnh Bà ra tay cũng đều không phải là đối thủ của lão ta.
Nhưng một vị cường giả kiêu ngạo như vậy, bây giờ lại phải quỳ xuống…
Chúc Thiên ngẩn người, cả người đều run rẩy.
“Chúc Thiên… Nguyện ý thần phục.”
Lão ta run giọng mở miệng.
Sắc mặt của Tề Song Minh có chút phức tạp nói:
“Tên của vị kia…”
Chúc Thiên vội vàng nói:
“Không cần!”
“Không thể tiếp tục niệm, mỗi một lần tên của hắn vọng lại ở trong năm tháng… Đều sẽ tạo nên gợn sóng kinh khủng… Không thể đọc tiếp được.”
Vị cường giả này lại có thể kính nể như vậy!
Tề Song Minh cười khổ, lão rất muốn nói, cho dù ta có muốn đọc một lần nữa thì cũng không có năng lực cùng với nhân quả như vậy…
Lúc này lão hít sâu vào một hơi rồi nói:
“Từ hôm nay trở đi, ta chấp chưởng quyền bính Luân Hồi, trở thành Luân Hồi Vương… Có ai không phục hay không?”
Giọng nói của lão lạnh nhạt, thế nhưng không có một con quỷ nào dám phản đối.
Đám quỷ đều biết phía sau vị Luân Chuyển Vương này… Có một vị tồn tại không thể tưởng tượng được.
“Chúng ta… Phục.”
“Xây dựng lại Luân Hồi… Chúng ta nguyện ý vào Luân Hồi.”
“Chúng ta tuyệt đối không dám có chút tâm tư nào khác.”
Đám quỷ đều lên tiếng.
Lúc này Tề Song Minh gật đầu nhìn về phía Minh Chí cùng Thiên Ám nói:
“Hai vị Diêm Quân, mời hai vị trợ giúp xử trí đám quỷ này, được không?”
Mặc dù hôm nay đã chưởng khống đại ấn Luân Hồi, thế nhưng đối với Minh Chí và Thiên Ám, lão vẫn kính trọng như trước.
Hai người này… Nhân quả cùng với sơn thôn nhỏ, vị mang điểm cuối của vạn đạo… Thế nhưng cũng rất lớn.
Thiên Ám và Minh Chí đều gật đầu nói:
“Đương nhiên.”
Mà lúc này đây, Mạnh Bà cũng đi tới nói:
“Những con quỷ này đều có tu vi rất mạnh, răng quỷ của bọn hắn đều có thể được sử dụng để bổ khuyết Địa Phủ, tăng cường lực lượng của Địa Phủ.”
Nghe những lời này, hai mắt của Minh Chí cùng Thiên Ám đều sáng ngời.
“Nhổ răng? Chuyện này… Chúng ta rất am hiểu.”
Minh Chí xoa xoa tay, trong mắt lóe lên vẻ hưng phấn.
“Cầm cây búa tới đây, lần lượt gõ.”
Thiên Ám trực tiếp lên tiếng.

Hôm nay Luân Hồi đã được xây dựng lại một góc.
Cầu Nại Hà nối liền với địa phủ Luân Chuyển.
Mà giờ khắc này.
Ở bên trong nguyên tộc thứ mười.
Giang Ly nhìn tất cả mọi chuyện xảy ra ở địa phủ phía xa xa.
Liên hệ giữa Luân Hồi và Trận Pháp còn không có hoàn toàn chặt đứt cho nên hắn có thể nhìn thấy được.
“Tên của sư phụ…”
Giang Ly không khỏi cảm thán nói:
“Một chữ mà thôi, tiếng vang ở trong địa phủ là có thể tạo nên đại biến kinh thiên này…”
Con rùa đen nhỏ lại nói:
“Chúng ta phải đi mau, độc thủ sẽ rất nhanh sẽ đánh tới… Ngươi chết một lần nữa sẽ không tốt.”
Nó trực tiếp tạo ra một Truyền Tống Trận.
“Chờ một chút…”
Lúc này Giang Ly cũng nói: “Còn chưa có gieo xuống thảo chủng mà sư phụ đưa cho.”
Nói xong, hắn đi thẳng về phía tuyền nhãn sương mù xám ở dưới đáy hồ.
Tuyền nhãn sương mù xám chỉ là một cái lỗ lớn khoảng chừng một bàn tay, thế nhưng ở trong đó có sương mù xám nồng nặc toát ra.
Sương mù xám ở nơi đây thuần túy không gì sánh được, ẩn chứa lực lượng hủy diệt tất cả, sương mù xám khi tụ khi tán.
Giang Ly cầm thảo chủng đi đến gần tuyền nhãn sương mù xám.
Hắn chuẩn bị rắc, bỗng nhiên ở bên trong tuyền nhãn sương mù xám có một cánh tay màu xám bắt lấy tay của Giang Ly.
“Hôi Quỷ.”
Con rùa đen nhỏ thất kinh nói: “Hôi Quỷ thuần túy… Ở đây lại có thể cất giấu một con?”
Hôi Quỷ, loại đồ vật này cực kỳ yêu dị, sinh ra ở bên trong sương mù xám, không thể xóa nhòa, không thể giết chết…
Trên tay của Giang Ly lập tức để lại dấu vết một lớp bụi màu xám, thân thể của hắn gần như sắp bị ăn mòn.
Nhưng trong nháy mắt, ở trên tay của hắn có sương trắng chuyển động, lập tức tiêu trừ dấu vết màu xám tro kia, cánh tay màu xám cũng lập tức thả lỏng tay của Giang Ly ra.
“Trắng… Ngươi là trắng…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận