Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2395: Độc Cô Đạp Cấm Đệ Nhất Kiếm 2

Tổ tiên của mười hai vị tiên dân chính là mười hai Chế Đạo Giả cổ xưa nhất ở trong thế gian.
Kiếm Đạo chính là thứ nhất.
Mà điêu khắc kiếm đạo khởi nguyên ở bên trong sơn cốc kia chính là do vị nắm giữ kiếm đạo ở bên trong mười hai vị tổ tiên năm xưa để lại…
Hôm nay kiếm đạo tái hiện…
Nàng ta lập tức xác định được thân phận của Độc Cô Ngọc Thanh.
“Tổ tiên của mười hai tiên dân từng ngã xuống ở trong bóng đêm, ngọn lửa chiếu sáng thi thể của bọn họ, khiến cho bọn họ luân hồi trong năm tháng, giống như Hoả Tinh phiêu tán… Ở trong năm tháng dài đằng đẵng, Hoả Tinh không ngừng tắt đi, ở kiếp này chỉ còn lại một đạo Hoả Tinh cuối cùng…
“Hắn… Chính là Hoả Tinh ban đầu, là một đạo thân cuối cùng của những người đó.”
Giờ khắc này bên trong con ngươi trắng dã của Kiếm Tiên thối rữa tràn đầy kích động.
“Hoả quang tái hiện, một vị tổ tiên tiên dân đã từng truyền xuống kiếm đạo tái hiện… Những Hoả Tinh khác, mười một vị tổ tiên có phải sẽ xuất hiện hay không?”
“Nếu như bọn họ đều có thể tái hiện, đều có thể đạt được đến độ cao trước đây, ở kiếp này có lẽ thực sự có thể có hy vọng…”
Nàng ta nói nhỏ, thế nhưng ngay sau đó nàng ta lại run rẩy nói:
“Không… Hắn đã không còn có cơ hội… Hắc ám đã tới.”

Trong sơn cốc.
Trên tế đàn, thanh niên không hề bị thương một chút nào, vẫn thản nhiên lạnh nhạt như cũ.
“Ngày hôm nay có người tranh đoạt với ta… Hạnh phúc đến có chút quá đột nhiên.”
Độc Cô Ngọc Thanh mỉm cười, liếc mắt nhìn toàn bộ cao thủ ở xung quanh rồi nói:
“Các ngươi cùng lên đi.”
Cùng tiến lên…
Nghe lời này, trong nháy mắt, tất cả mọi người lập tức nổi giận.
“Tên nhãi ranh, ngươi lại dám khinh thường chúng ta như thế?”
“Muốn chết… Giết hắn đi.”
“Không cần cố kỵ gì cả, cùng tiến lên giết hắn đi, đoạt lấy Thanh Đồng Cổ Đăng.”
Trong lúc nhất thời, tất cả cao thủ ở trong sân đều xông lên.
Trước mặt lợi ích, không có một ai quan tâm đến khí phách của cao thủ, lấy nhiều địch ít, dùng tốc độ nhanh nhất để giết chết Độc Cô Ngọc Thanh mới là quan trọng nhất.
Trong lúc nhất thời, bên trong vùng thung lũng này, hư ảnh Đạo Cảnh Địa không ngừng hiện lên, từ bên trong Đạo Cảnh Địa của tất cả mọi người có lực lượng kinh khủng phát ra, hội tụ thành một hải dương mênh mông.
“Thiên Kiếm vô địch… Chết.”
Kiếm Vô Danh hét to một tiếng, hắn ta đứng sừng sững ở bên trong vùng đất Hư Vô, dưới chân có đất đai chống đỡ, đó là đất cắm dùi của hắn ta, bộc phát ra lực lượng kinh khủng hoá thành thần kiếm vô hình chém nát.
Lực lượng của Cát Nhân Hùng hoá thành thiên đao, gần như cắt nát không gian, sắc mặt của hắn ta âm trầm, trực tiếp đánh từ bên cạnh.
Đạo Cảnh Địa của Nguyên Vô Cực xuất hiện ở dưới chân của hắn ta, hắn ta giống như hoá thành núi cao, mặt đất dưới chân của hắn ta cũng rạn nứt, khe nứt kéo dài đến tế đàn màu đen kia.
Ngoại trừ ba vị Hùng chủ, lúc này những cao thủ khác cũng điên cuồng ra tay.
Độc Cô Ngọc Thanh thấy thế cũng cười nhạt một tiếng, vươn người đứng dậy nói;
“Rất tốt… Ta thích.”
“Các ngươi hãy nhớ kỹ… Một kiếm này tên là Độc Cô Đạp Cấm Đệ Nhất Kiếm.”
Sau đó, một tay hắn cầm Thanh Đồng Cổ Đăng, hai ngón tay khép lại thành kiếm, phía sau của hắn xuất hiện Đạo Cảnh Địa.
Đạo Cảnh Địa của hắn rõ ràng là Kiếm Vực vô tận, một con đường quy tắc trực tiếp nối thẳng đến vùng đất Hư Vô, ở bên trong vùng đất Hư Vô đen nhánh lại có năm Khí Hà sáng lạn kinh khủng giống như thác nước treo ngược trên trời cao.
“Đó là cái gì… Chẳng lẽ là ngũ khí?”
“Làm sao có thể… Cảnh giới Nạp Cấm, chỉ là khí Nạp Cấm… Tại sao có thể trở thành Khí Hà cấm kỵ được?”
“Rất kinh diễm… Nạp Cấm kinh khủng như vậy… Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy.”
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên.
Đồng thời, tất cả mọi người đều sát ý kinh thiên, nếu như loại thiên tài này đã ra tay, tuyệt đối không thể nào lưu lại được.
Biển công kích ầm ầm hạ xuống.
Mà bóng dáng của Độc Cô Ngọc Thanh tựa như ảo mộng.
Dường như hắn đang đặt chân ở hiện thực, lại giống như tiến vào vùng đất Hư Vô của Đạo Cảnh Địa.
Ngũ khí hoá thành gió khiến hắn vô ngã hư vô.
Giai đoạn thứ nhất của cảnh giới Thừa Phong, Tiểu Thừa không ngã.
Hắn khẽ suy nghĩ, mượn nhờ ngọn gió để nhằm về phía biển công kích vô tận.
Giai đoạn thứ hai của cảnh giới Thừa Phong, Trung Thừa có thể bay.
Tốc độ của hắn càng lúc càng nhanh, bên người có một đạo tàn ảnh xuất hiện, dường như muốn thoát khỏi thế giới này.
Giai đoạn thứ ba của cảnh giới Thừa Phong, Đại Thừa cưỡi mây đạp gió.
Độc Cô Ngọc Thanh tiếp cận biển công kích vô tận, sau đó, cả người bộc phát kiếm đạo, kiếm quang sáng lạn như khói lửa trong đêm tối bỗng nhiên nổ tung.
Rầm!
Giờ khắc này, Độc Cô Ngọc Thanh, một kiếm kinh trời cao, khí tức cấm kỵ đều bị một kiếm này của hắn quấy nhiễu làm cho sôi trào lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận