Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2657: Trốn

Bên trên một ngọn núi cao.
Ánh sáng hư ảo bỗng nhiên chiếu rọi mà đến, ở phía trước đạo đài xuất hiện một cầu thang đại đạo, đầu cuối cùng của bậc thang có một cánh cửa đá khổng lồ.
“Vân Khê tỷ tỷ, Nam Phong tỷ tỷ, Giang Ly ca ca, Khương Tuyết tỷ tỷ, muội đi trước nhé.”
Tâm Ninh cũng không quay đầu lại, cơ thể nho nhỏ cõng rương sách đi về phía con đường hư ảo kia.
“Tâm Ninh… Cẩn thận.”
Nam Phong nhịn không được lên tiếng, trong mắt tràn đầy sự tiếc nuối.
Hôm nay đại chiến xảy ra, con đường phía trước cực kỳ nguy hiểm, không biết may hay rủi.
“Yên tâm, muội còn muốn quay trở về để gặp đại ca ca mà.”
Giọng nói non nớt cuối cùng của Tâm Ninh vang lên, bóng dáng của nàng biến mất.

Đúng lúc này.
Châu Khôi Vụ, trên núi cao.
Mặc Tri xoa xoa mồ hôi hột đầy đầu, nhìn thấy con đường hư huyễn xuất hiện ở trước mặt, hắn ta tràn đầy mừng rỡ cùng kiêu ngạo.
“Rất tốt, đề bài đại đạo đã rất khó, tri thức ở bên trong cánh cửa này… Tuyệt đối tốt.”
Cõi lòng của hắn ta tràn đầy mong đợi bước lên trên.
Ở bên trên một ngọn núi cao không rõ.
Vượt qua hải dương nhân quả, đứng sừng sững ở bên trên ánh trăng.
Đỉnh núi chỉ có một cây tùng không biết đã héo chết bao nhiêu năm tháng, ở bên dưới cây tùng, một trung niên nhân mặc áo bào màu trắng đã đứng đợi từ lâu.
“Phong cảnh ở nơi này cũng không tệ.”
Lý Phàm leo lên đỉnh núi cao này, mỉm cười nói: “Trước đây chưa từng đi tới, không ngờ còn có một địa điểm tuyệt hảo như thế này.”
Hắn vừa mới nói xong, người áo bào trắng ngồi thật lâu ở dưới gốc cây tùng cũng nói khẽ:
“Phong cảnh rất tốt, đáng tiếc một người lâu quá rồi, có chút cô đơn.”
Lý Phàm nhìn về phía hắn mỉm cười đi tới, nói:
“Sơn hà làm bạn, gió mát là hữu, tại sao lại nói tới cô đơn?”
Hắn ngồi ở đối diện nam nhân trung niên mặc áo bào trắng nói:
“Lý Phàm.”
“Các hạ xưng hô như thế nào?”
Trên khuôn mặt ấm áp của nam nhân trung niên áo bào trắng lộ ra một nụ cười, dường như bị câu hỏi của Lý Phàm chọc cười, nói:
“Tên của ta sao? Đã quên rất nhiều năm tháng rồi, ừm… Ngươi có thể gọi ta là…
“Vô Tịch, hoặc là Tịch Giả.”
Vô Tịch, Tịch Giả.
Trong nháy mắt khi hắn ta nói ra hai chữ này, Tử Lăng cùng với Tô Bạch Thiển đứng ở phía sau Lý Phàm bỗng nhiên có một loại cảm giác vô hình, dường như sơn hà cùng với gió mát xung quanh các nàng, toàn bộ ngọn núi siêu việt nhân quả cùng năm tháng đều giống như trở nên không còn tồn tại nữa, chỉ có hư vô cùng với tịch liêu thuộc về nguồn gốc của vũ trụ.
Một sự lạnh lẽo khó hiểu cuốn tới từ bốn phương tám hướng, sự lạnh lẽo này không phải sự lạnh lẽo chân chính, mà khiến cho người ta có cảm giác vũ trụ vốn dĩ nên lạnh lẽo như vậy, khiến cho tâm hồn của con người đều vĩnh viễn bị đóng băng.
Nhưng các nàng lại cảm giác được ở phía trước, sư phụ Lý Phàm giống như một cái lò lửa, nhiệt ý cuồn cuộn khiến cho sự lạnh lẽo của vũ trụ không có cách nào xâm nhập được vào người của các nàng.
Giờ khắc này, vẻ mặt của các nàng đều ngưng trọng tới cực điểm.
Mà Tiểu Bạch ở trong lòng của Lý Phàm cũng lặng lẽ dính vào người của Lý Phàm chặt hơn một chút, đồng thời nhe nanh với người mặc áo bào trắng ở phía đối diện, giơ giơ móng vuốt nhỏ, hình như đang cảnh cáo.
“Vô Tịch? Vô Tịch Vô Bất Tịch, tên rất hay.”
Lý Phàm ôm lấy Tiểu Bạch, khẽ an ủi nàng, khen Tịch Giả một câu: “Chỉ tiếc ở bên trong tên gọi này hơi bị quá mức trống rỗng, thiếu sức sống, thiếu linh động.”
Tịch Giả mỉm cười nói: “Vũ trụ vốn là như vậy, hư vô tịch liêu, không động không tiếng động, không ánh sáng không sinh mệnh, dừng lại lặng yên trong bóng tối, chính là cô đơn như vậy.”
Lý Phàm nói khẽ: “Vũ trụ đúng là như thế, thế nhưng cũng bởi vì vũ trụ như thế cho nên nhật nguyệt tinh thần mới trở nên mê người như vậy, dòng sông ồn ào náo động mới hiện lên sự đáng quý rõ ràng, ánh mặt trời ấm áp khiến cho người khác phải hướng tới, sinh mạng phồn vinh mới đáng giá quý trọng.”
Tịch Giả nở nụ cười nói: “Ta hiểu suy nghĩ của ngươi.”
“Hôm nay ngươi có lương hữu làm bạn, có hồng nhan lo lắng, còn lý tưởng tín niệm, có hữu tình, ái tình, nhiệt tình… Mấy thứ này sẽ khiến cho ngươi thấy thế giới có màu sắc, có sinh mệnh, có hy vọng.”
“Nhưng bản nguyên của vũ trụ có ánh sáng thì sẽ có bóng tối, có động thì sẽ có tĩnh. Khi lương hữu của ngươi chết đi, hồng nhan biến mất, ngươi sẽ phát hiện bản thân mình chỉ là phù du ở trong vùng đất này, sinh tử không thể quyết định, chìm nổi không thể tự chủ được… Mất đi tâm trạng như hẹn ước tới.”
Lý Phàm nở nụ cười nói: “Ngươi nói rất đúng, cho nên phải biết mình nhỏ yếu bình thường, lại tìm được một tia chân ý có thể vĩnh viễn an ủi được nội tâm ở bên trong bình thường này.”
“Từ chối vật ngoài thân, cầu được tình cảm chân thật.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận