Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2324: Ta biết bay

Lý Phàm cũng thả quân cờ ở trong tay vào trong hộp.
“Ngươi có biết một quân cờ cuối cùng sẽ hạ xuống ở nơi nào không?”
Lý Phàm nhẹ giọng đặt câu hỏi.
“Đặt ở nơi nào?”
Vân Khê lắc đầu, tạm thời nàng còn chưa suy nghĩ cẩn thận được.
Nhưng Lý Phàm lại tránh không trả lời, chỉ nói khẽ:
“Ta tin tưởng ván cờ này còn có giải pháp tốt hơn… Chờ một chút, ta sẽ tìm được giải pháp tốt hơn.”
Nói xong hắn thả quân cờ ở trong tay vào bên trong hộp, mỉm cười nói:
“Ta đi nấu cơm tối, ngươi muốn ăn cái gì không?”
Ánh mắt của Vân Khê vẫn đang rơi vào bên trên bàn cờ, dường như đang suy nghĩ, nghe thấy lời Lý Phàm nói, một lúc lâu sau nàng mới ngẩng đầu lên, mỉm cười nói:
“Ngươi nấu cái gì ăn cũng ngon hết.”
Lý Phàm nở nụ cười, lúc này đeo tạp dề vào rồi đi vào phòng bếp.

“Vân Khê tỷ tỷ, tỷ làm sao thế?”
Tử Lăng chú ý đến trạng thái của Vân Khê không được thích hợp, quan tâm hỏi một câu.
Vân Khê chỉ lắc đầu nói:
“Không có gì đâu… Tỷ rất tốt.”
Mà Tâm Ninh cũng đã đi tới, trong tay của nàng có cầm một quyển sách cổ ố vàng không có bìa, vừa nhìn bàn cờ vừa nhìn về phía quyển sách.
Dường như ở bên trong đôi mắt to của nàng cũng lộ ra vẻ khẩn trương và trầm trọng.
Sau khi quan sát một lúc lâu, nàng bỗng nhiên nói với Vân Khê:
“Vân Khê tỷ tỷ… Có phải ở bên trong ngọc Hồng Trần… Có cái này đúng hay không?”
Nàng đưa quyển sách cho Vân Khê.
Vân Khê cúi đầu nhìn lại.
Bên trong trang sách cổ ố vàng cũng không có thứ gì khác.
Chỉ là đường cờ đen trắng xen lẫn nhau, có thể nhìn ra được, những đường cờ màu đen trắng này… Dường như đang thôi diễn một cái nào đó.
Mà ở bên trong trang sách viết đầy buồn khổ và tuyệt vọng.
“Vạn cổ chí ám, không đường có thể đi…”
Một câu nói vô lực, là lời chú giải của cả trang sách.
“Vạn cổ Chí Ám Chi Cục, đại ca ca đã từng suy tư qua… Giải pháp duy nhất chính là phương pháp Tinh Hỏa Liệu Nguyên…”
Tâm Ninh lẩm bẩm nói:
“Pháp Tinh Hỏa Liệu Nguyên, mười phương đều rõ ràng, thế nhưng kết cục sau cùng…”
Vân Khê nhìn bàn cờ hỗn loạn, đường cờ đen trắng xen kẽ khắp nơi ở trong trang sách, dường như bên trong đôi mắt xinh đẹp của nàng đã hiểu ra cái gì.

“Ăn cơm thôi!”
Lý Phàm đeo tạp dề, bưng đồ ăn từ bên trong phòng bếp ra ngoài, Cung Nhã cũng đứng ở bên cạnh hỗ trợ.
Các đệ tử cũng đã ngồi cạnh nhau, cùng chờ đợi cơm nước.
“Sư phụ, đệ tử đã quay trở về rồi.”
Lúc này ở ngoài cửa, giọng nói của Giang Ly cũng đã vang lên.
“Mau vào.”
Lý Phàm lên tiếng, Giang Ly đẩy cửa tiến lên phía trước nói:
“Bái kiến sư phụ.”
Lý Phàm nói:
“Không cần đa lễ, nhanh ngồi xuống, ăn cơm trước rồi hẵng nói sau.”
Giang Ly gật đầu, lúc này ngồi xuống.
“Ăn cơm thôi.”
“Thơm quá thơm quá.”
“Rau xào thịt ăn với cơm thật là ngon.”
“Trứng tráng cà chua ăn ngon thật.”
Đã ăn quen các bữa tiệc đầy đủ thịt cá, thế nhưng đồ ăn do Lý Phàm nấu vẫn mang một phong cách rất riêng, các đệ tử đều ăn rất vui vẻ.
“Ăn nhiều một chút, gần đây ngươi có hơi gầy đi rồi.”
Lý Phàm gắp cho Vân Khê mấy miếng thịt, khóe miệng của Vân Khê lộ ra nụ cười ngọt ngào, nói:
“Nhiều thịt như vậy… Ta cũng không thể giảm cân được.”
Lý Phàm nói:
“Ngươi cũng không mập, cần gì phải giảm cân, không cho ngươi để lại chút nào, đều phải ăn sạch.”
Nói xong hắn nhìn về phía Tâm Ninh nói:
“Muội cũng ăn nhiều hơn một chút, thân thể mới có thể cao lớn được, gần đây có phải ăn không tốt?”
Tâm Ninh lắc đầu nói:
“Không có… Đại ca ca, ta có thể ăn, không cần lo lắng cho ta.”
Nàng cũng gắp rất nhiều đồ ăn.
Mặc dù các đệ tử vẫn ăn uống rất ngon như trước, thế nhưng Lý Phàm cảm giác… Hình như tất cả mọi người đều có vẻ hơi buồn bã.
Giang Ly vừa mới quay trở về, không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng đã ăn xong cơm rồi, lúc này mới bẩm báo với Lý Phàm:
“Sư phụ, ta đã đưa tiền bối Tề Song Minh lên đúng đường, cũng đều quen thuộc với bên kia rồi.”
Lý Phàm gật đầu nói:
“Ừm, vậy là tốt rồi, như vậy cũng tốt cho bệnh tinh thần của lão.”
Giang Ly gật đầu.
Vân Khê bỗng nhiên nói:
“Ngày mai chúng ta cũng lên đường đi, đi đưa tiễn những bệnh nhân tâm thần.”
Lý Phàm hơi nghi hoặc nhìn về phía Vân Khê một chút.
Vân Khê cũng nhìn về phía hắn nói:
“Đại Ma Vương, ta muốn uống rượu.”
Lý Phàm hơi buồn bực, tại sao ngày hôm nay hắn cảm giác là lạ…
“Đại Đức, đi lấy rượu mang đến đây.”
Để cho mọi người uống một chút rượu cũng tốt.
Rất nhanh, rượu đã được mang đến, tất cả mọi người đều rót một chén đầy.
“Đại Ma Vương, ta chúc ngươi… Vĩnh viễn vui vẻ một chút.”
Mọi người cùng nhau nâng chén.
Ăn uống xong xuôi, tất cả mọi người đều vui vẻ uống rượu.
Gió đêm thổi qua tiểu viện, dưới men say của rượu, sự nặng nề của tất cả mọi người đều bị quét sạch, thay vào đó là từng tiếng cười đùa.
“Sư phụ, đệ tử tiếp tục đàn một khúc…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận