Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2318: Chí ám chi cục

Tu vi của Ngao Vô Song bỗng nhiên bạo phát, hắn ta từ cảnh giới Khai Môn… Nhảy lên Thượng Lộ!
Giờ khắc này, Tống Kỷ Viễn, Cấm Chủ, tất cả mọi người ở bên ngoài đều giật mình.
Tại sao Ngao Vô Song lại đột nhiên thăng cấp?
Làm sao lại làm được?
Cũng không nhìn thấy thằng cha này tu luyện gì cả.
Ngao Vô Song mừng rỡ, quả nhiên xương của Cấm Chủ Luân Chuyển rất hữu dụng.
Thượng Lộ… Nếu như ở Chân Tổ Giới trước kia, hắn ta cũng là một nhân vật cao tầng rồi.
Đáng tiếc, hiện tại toàn bộ Chân Tổ Giới đều Thượng lộ, quay trở về… Cũng chỉ là tôm tép.
Hắn ta thở dài một hơi.
Sau đó hắn ta lại nội thị một chút, tầng thứ ba của tiểu tháp màu đen chỉ được thần hoá một phần nhỏ như cái móng tay.
“Tiểu tháp này… Càng lên cao thì lại càng cần nhiều xương…”
Ngao Vô Song có hơi đau đầu.
Dựa theo tốc độ này, không biết đến năm tháng nào mới có thể mở ra được tầng thứ ba…
Chẳng qua hắn ta nghĩ lại… Mở không ra thì mở không ra, hình như cũng không quan trọng lắm, nhất là, có khả năng tiểu tháp này đang khoá một đồ vật nào đó không sạch sẽ.
Chỉ cần có thể khiến cho hắn ta thăng cấp là được rồi.
“Ngao đại ca… Lợi hại quá.”
Lúc này Tống Kỷ Viễn không khỏi lên tiếng nói:
“Nhất niệm vượt Thượng Lộ, vô địch.”
Mai Trị Thương cũng nói:
“Chủ nhân… Ngươi, làm sao ngươi lại làm được?”
Ngao Vô Song nghe vậy nói:
“Ta? Ta chỉ thuận lợi làm việc tốt, làm việc tốt được phúc báo mà thôi… Không nhìn thấy ta xây dựng lại bộ xương của hắn ta một lần nữa hay sao? Tu vi tấn chức chính là thượng thiên báo đáp phúc đức của ta đó.”
Hắn ta thuận miệng nói bừa, đương nhiên không thể để cho người khác biết đến tiểu tháp ở bên trong cơ thể được.
Nghe vậy, thần sắc của Tống Kỷ Viễn và Mai Trị Thương đều trở nên phức tạp.
“Ngao đại ca, da mặt này thực sự là tuyệt nhất… Thám Cấm Giả, nguyên tộc thứ mười, toàn bộ đều bị hắn phá huỷ, thế nhưng còn nói là làm việc tốt…”
Tống Kỷ Viễn phát hiện, Ngao Vô Song này đi đến đâu là nơi đó đều sẽ không còn nữa…
Khoé mắt của Cấm Chủ Mai Trị Thương đều co quắp, hắn ta rất muốn nói, ngươi con mẹ nó khống chế ta, còn muốn cho ta nhìn thấy nam là lên, cái này mà gọi là chuyện tốt hay sao?
Thế nhưng hắn ta không dám nói ra.
Mà Ngao Vô Song lại tiện tay vỗ cái đầu lâu của cấm chủ Luân Chuyển nói:
“Đứng dậy đi, nhảy một bài.”
Ngay lập tức khô lâu kia lại có thể đứng dậy thẳng tắp, bắt đầu giãy dụa giống như dáng người, nhảy một bài.
Tống Kỷ Viễn cùng với Mai Trị Thương càng trợn tròn mắt nhìn.
Tình huống này là như thế nào…
Không phải cấm chủ Luân Hồi đã phế đi thành từng mảnh nhỏ hay sao?
Có nghĩa rằng hắn ta đã rơi vào trong yên lặng, trừ khi được đặt ở bên trong nguyên tuyền sương mù xám, nuôi đến vài chục vạn năm bằng không e rằng rất khó để thức tỉnh lại được.
Nhưng hiện tại có thể trực tiếp sống lại được.
Hơn nữa lại còn nghe lời Ngao Vô Song như thế…
“Lẽ nào, Ngao đại ca… Trước kia chính là khiến cho cấm chủ Mai Trị Thương sống lại như thế?”
Tống Kỷ Viễn vô ý thức liếc mắt nhìn Mai Trị Thương.
Dường như hắn ta đã hiểu ra mọi chuyện.
Mà trong mắt của Mai Trị Thương cũng nhất thời sợ hãi.
Cảnh tượng này… Đã hoàn toàn vượt ra khỏi nhận thức của hắn ta.
Ngao Vô Song này… Tà môn, thực sự quá tà môn.
Trước đây xương cốt của hắn ta cũng đã từng bị khống chế như vậy sao?
Người này… Thực sự rất đáng sợ!
Giờ khắc này, tiểu tâm tư ở trong lòng của hắn ta bỗng nhiên tan thành mây khói.
Không dám nảy sinh suy nghĩ không hay nào đối với Ngao Vô Song nữa.
Thực sự sợ hãi.
“May mà trước đây Ngao Vô Song không có sờ qua đầu của ta…”
Hắn ta không khỏi cảm thấy may mắn.
Xương sọ của Cấm Chủ Luân Chuyển cũng đều bị Ngao Vô Song chạm qua rồi, cho nên dường như bây giờ ngay cả ý thức tự chủ, Cấm Chủ Luân Chuyển cũng không còn nữa.
“Chủ nhân… Ta kiến nghị, chúng ta nên xuất phát về phía những nguyên tộc khác.”
Mai Trị Thương tiến lên kiến nghị nói:
“Ở phía trước còn có chín Cấm Chủ khác.”
“Ngài… Còn có thể thu thêm mấy cái xương cốt khiêu vũ nữa, đến lúc đó tạo thành một tổ đội nhảy múa, thật là tốt.”
Hắn ta cũng đã nhìn ra rồi, Ngao Vô Song Thượng Lộ hơn phân nửa có liên quan đến chuyện thu phục những cái xương cốt này.
Ngao Vô Song cần xương!
Cho nên hắn ta lập tức xum xoe nói:
“Ta biết rõ chín nguyên tộc lớn kia, ta dẫn đường cho.”
Ngao Vô Song vừa nghe, hai mắt sáng ngời.
Còn có chín…
Đây đâu phải là Cấm Chủ, đây đều là hy vọng thăng cấp của hắn ta.
Hơn nữa sơn thôn nhỏ đang ép sát từng bước… Bản thân hắn ta cũng không còn sự lựa chọn nào khác.
Hắn ta suy nghĩ một chút, cắn chặt răng liều mạng, không thành công thì cũng thành nhân!
“Tốt, đi thôi.”
Lúc này bọn hắn tiếp tục đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận