Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2777 - Đánh bại kẻ địch. Gặp Phàm

Mấy ngày hôm nay, tiểu cô nương cảm nhận được sự vui vẻ trước nay chưa từng có.
Cuối cùng Ma Khải mới tỉnh lại, hắn ta lập tức sai người dẫn Ma Hung cùng với năm hài tử nhân tộc kia tới.
Tiến vào trong đại điện, nhìn thấy Ma Khải, năm đứa bé đều sợ hãi khóc toáng lên.
“Trịnh Vận, các ngươi đừng khóc nữa, Ma Khải thúc thúc rất tốt bụng…”
Ma Hung cố gắng an ủi bọn họ.
Nhưng Ma Khải chỉ lạnh lùng nói:
“Giết bọn chúng, lấy máu cho Ma Hung đại nhân.”

Đêm hôm đó, trời mưa to.
Ma Hung khóc ở trong căn phòng nhỏ của mình, khoé miệng của nàng còn có máu, nàng ôm đầu gối của chính mình, cảm nhận được sự đau thương và thống khổ chưa từng có.
“Ta… Uống máu của bạn tốt.”
“Hu hu…”
Nàng nhỏ giọng khóc nức nở.
Sấm chớp loé lên bên ngoài cửa sổ.
Nàng chợt nhớ tới ngày mai có lẽ Trịnh Vận cùng với Lư Tiểu Tùng có thể cũng sẽ chết…
Trịnh Vận cùng với Lư Tiểu Tùng còn sống, đang bị nhốt.
Không…
Không thể nhìn bằng hữu chết đi.
Nàng đẩy cửa phòng ra, mưa to xối xả ở trên người, nàng mạo hiểm chạy tới nơi giam giữ Lư Tiểu Tùng.
Chỉ có một Ma Tộc trông giữ, nàng lấy hết dũng khí nói cho tên ma tộc kia rằng Ma Khải muốn tìm hắn ta, Ma Tộc kia rời đi.
Sau đó Ma Hung nhìn thấy được Lư Tiểu Tùng cùng Trịnh Vận bị nhốt ở trong lồng.
“Ngươi tới làm cái gì… Ma quỷ, ngươi là ma quỷ, cút đi.”
Lư Tiểu Tùng run rẩy sợ hãi nhìn nàng.
Trịnh Vận cũng sợ hãi nói:
“Ma Hung, ngươi muốn giết chúng ta sao?”
Trong lòng của tiểu cô nương cảm thấy vô cùng đau nhức, nàng mở cửa nói:
“Các ngươi nhanh đi theo ta.”
“Ta dẫn các ngươi rời khỏi đây, chậm… Thì không còn kịp nữa rồi.”

Sau đó không lâu.
Nàng dẫn theo hai người Lư Tiểu Tùng đi ra khỏi sơn cốc.
“Ngươi thực sự thả chúng ta đi sao?”
Lư Tiểu Tùng có chút không dám tin tưởng.
Ma Hung gật đầu, trong mắt của nàng có nước mắt nói:
“Xin lỗi… Ta không cố ý, xin lỗi.”
Trịnh Vận kéo Lư Tiểu Tùng nhanh chóng chạy trốn.
“Trịnh Vận, Lư Tiểu Tùng.”
Ma Hung nhìn bóng lưng của bọn họ nói:
“Chúng ta vẫn là bằng hữu sao?”
Không có ai trả lời, bóng lưng của bọn họ biến mất trong bóng đêm.
“Ma Hung đại nhân, bọn họ nhất định là kẻ địch, không thể trở thành bằng hữu.”
Ở phía sau lưng tiểu cô nương, một giọng nói trầm thấp vang lên.
Tiểu cô nương quay đầu lại nhìn thấy Ma Khải.
Nàng nhớ tới ba người bằng hữu chết đi, nước mắt nhịn không được chảy ra, nói:
“Ma Khải, ta hận ngươi, ta vĩnh viễn sẽ mãi hận ngươi.”

“Giết.”
“Liều mạng cùng với Nhân tộc.”
Trong sông núi vang lên tiếng hò giết.
Bốn năm qua đi, đại chiến giữa Nhân tộc cùng với Ma Tộc nổ ra lần thứ hai.
Thây ngang khắp đồng, máu loãng ngập trời, Bái Hung Bộ vốn nằm ở sát biên giới của một trăm bộ Ma Tộc, cho nên hứng chịu toàn bộ công kích.
“Nhiều năm trước chưa tiêu diệt được một bộ này các ngươi, hôm nay các ngươi đều phải chết.”
Cường giả nhân tộc Dưỡng Nguyên Cơ đánh tới một lần nữa, cung tiễn của hắn ta càng đáng sợ hơn, đến mức toàn bộ Bái Hung Bộ đều bị huỷ diệt rồi, tộc nhân chết hết.
Mà ngay cả mộ địa cũng bị một mũi tên bắn nổ tung.
“Liều mạng cùng với bọn hắn.”
Bái Hung Bộ toàn lực phản kháng, ở giữa bọn họ còn có một tiểu cô nương, mặc dù chỉ mới chín tuổi, thế nhưng lại thể hiện ra thực lực đáng sợ, nàng bình tĩnh ổn định giết chết từng cường giả Nhân tộc.
“Tiểu cô nương này chính là Ma Hung mà các ngươi gọi? Ha ha ha, ta muốn khiến cho nàng ta trở thành Ma nô.”
Dưỡng Nguyên Cơ cười lạnh, hắn ta nhấc cung, một mũi tên vọt tới.
“Bảo vệ Ma Hung đại nhân.”
Ngay lập tức có mười mấy cường giả Ma Tộc ngăn cản ở trước mặt của Ma hung, nhưng tất cả đều bị bắn nổ tung.
“Dẫn Ma Hung đại nhân rời khỏi.”
Bộ Lạc Vương Ma Khải phóng lên cao, hắn ta đối đầu với Dưỡng Nguyên Cơ, chỉ còn lại có một cánh tay, ngửa mặt lên trời gào thét, xông về phía trước.
Dưỡng Nguyên Cơ bắt ra một mũi tên đâm trúng ngực của Ma Khải, nhưng Ma Khải giống như phát điên, tiếp tục liều mạng xông về phía trước.
“Dẫn Ma Hung rời đi, mang nàng đi.”
Ma Khải rống giận, nhưng cuối cùng hắn ta vẫn không thể đến gần Dưỡng Nguyên Cơ được, ở ngoài trăm bước đã bị bắn rơi.
Ma Khải rơi ở trên mặt đất, cả người đều là máu.
“Vương!”
Các Ma tộc vây xung quanh nhìn Ma Khải, bọn họ đều vô cùng đau đớn.
“Ma Khải…”
Ma Hung cũng đi tới, nàng giơ tay muốn bịt chặt lỗ máu ở trên người của Ma Khải, nhưng căn bản không thể ép được.
“Ma Hung đại nhân… Ta sắp chết, nhưng ngài nhất định phải sống… Ngài là hy vọng của Ma Tộc… Ma tộc chấn hưng, Ma tộc chấn hưng!”
Ma Khải nhìn Ma Hung, trong mắt của hắn ta chỉ còn nước mắt nói:
“Xin lỗi Ma Hung đại nhân, ta đã từng giết bằng hữu của ngài… Không nên hận ta, không nên…”
Hắn ta nhắm chặt hai mắt lại.
Trong đôi mắt to của Ma Hung có nước mắt rơi xuống.
“Ta không có bằng hữu… Ta không còn bằng hữu.”
Nàng lên tiếng, sau đó tự tay vuốt mắt cho Ma Khải.
Sau đó nàng đứng dậy nhìn về phía Dưỡng Nguyên Cơ ở trên bầu trời, trên khuôn mặt non nớt lần đầu tiên xuất hiện sự hung ác trước nay chưa từng có.
“Ta là Ma Hung… Ta gánh vác giấc mộng chấn hưng Ma Tộc, ta muốn trở thành ác mộng của nhân tộc các ngươi.”
“Ta muốn giết ngươi.”

Cường giả nhân tộc Dưỡng Nguyên Cơ ngã xuống khiến cho bốn phương đều giật mình.

Dưỡng Nguyên Cơ ngã xuống, nhưng đó chỉ là khởi đầu.
Từ ngày hôm đó, ở bên trên Ma tộc, một thần thoại kinh khủng đang quật khởi.
Trong khoảng thời gian ba năm, cái tên Ma Hung đã truyền khắp toàn bộ Ma Châu.
Nàng đánh một trận chém giết mười bảy vị thiên tài, từng bị cường giả của chín gia tộc lớn truy sát, nhưng cuối cùng toàn bộ cường giả đều chết đi, thành tựu uy danh vô thượng của nàng.
Nàng từng ra mệnh lệnh cho ba bộ lớn của Ma Tộc Bách Bộ, quy hàng trong vòng ba ngày, ba bộ lạc lớn không phục, ngày thứ tư, toàn bộ ba bộ lạc lớn đều bị nàng dọn sạch.
Nhân tộc tấn công, Ma Hung đánh một trận tiêu diệt ba mươi chín vị cao thủ của Nhân tộc, tiêu diệt toàn bộ mười ba đứa con của trời uy danh hiển hách của nhân tộc, tự mình dẫn đại quân trăm ngàn đạp phá ta trăm thành trì của nhân tộc, giết đến mức thiên hạ phải sợ hãi.
Không người nào không biết tên của Ma Hung.
Mặc dù Ma Hung chưa thành Chí Tôn, thế nhưng đã được tôn làm Ma Tôn ở bên trong nội bộ Ma Tộc.
Vô số cường giả Ma tộc bầu nàng lên ngôi.
Ngày mà nàng lên ngôi, trong nhân tộc truyền đến một tấm thiệp mời.
Là một tấm thiệp mời cưới.
Lư Tiểu Tùng, Trịnh Vận, đại hôn.
Bọn họ chưa từng quên bằng hữu trước đây, cố ý gửi thiệp mời.
Ngày đó Ma Hung từ bỏ vinh quang lên ngôi, nàng một mình rời khỏi Ma Tộc, tiến vào trong thành trì mạnh nhất của Nhân tộc, châu Thiên Giáng.
Mặc dù đã qua nhiều năm, nhưng bởi vì Ma thể bất bại, cho nên Ma Hung vẫn chỉ mang dáng vẻ chín tuổi, nàng đi vào toà thành lớn này không hề gây bất kỳ sự chú ý nào.
Nàng giả trang thành một tiểu khất cái, đi vào tiệc cưới, nàng nhìn thấy tân lang cùng tân nương đang bái đường thành thân, ngày đó, trên khuôn mặt nàng xuất hiện một vẻ tươi cười vốn đã biến mất từ lâu.
Nụ cười đơn thuần.
Sau khi lễ bái đường chấm dứt, nàng đứng chờ ở bên ngoài phòng, khi tân lang bị mọi người vây xung quanh tiến vào động phòng, nàng đi tới bên cạnh nói:
“Lư Tiểu Tùng, chúc phúc cho ngươi.”
Bây giờ Lư Tiểu Tùng đã thành niên, nhìn thấy Ma Hung chỉ khoảng chín tuổi thì bỗng nhiên nói:
“Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ không tới.”
Ma Hung nói:
“Chúng ta là bằng hữu…”
Nhưng chỉ vừa mới nói, vô tận công kích đã đánh tới.
Trận chiến ấy cực kỳ khốc liệt.
Toàn bộ cường giả nhân tộc bày thiên la địa võng muốn giết chết Ma Hung.
Mà Ma Hung thiếu chút nữa ngã xuống, nàng đại sát bốn phương, chém giết lần lượt từng kẻ địch mạnh mẽ.
Nếu không có cường giả Dương Gia Dương Đạo Mi tham dự trận săn bắn này bị một cường giả Man Tôn đặt mông ngồi xuống đất hôn mê thì nàng không thể tìm được đường sống rồi.
Sau khi giết chết toàn bộ cường địch, nàng rời khỏi châu Thiên Giáng.
Từ đó về sau, không có một người nào biết rốt cuộc Ma Hung đã đi tới nơi nào.
Có người nói Ma Hung đã chết.
Có người nói Ma Hung đang đại chiến với Thượng Lộ, đột phá khúc mắc cuối cùng trong nội tâm.

Không có ai biết, lúc đó Ma Hung chỉ tuỳ tiện tìm một vùng núi rừng bình thường, ở trong mắt nàng tràn đầy sự thích thú, nàng câu cá trong suối, đi đào mật, đi bắt cá chạch, nuôi thật nhiều cá vàng nhỏ…
Mãi cho đến một ngày, nàng phát hiện ra một con nai bị thương, nàng đuổi theo nai con, cuối cùng cũng bắt được, thế nhưng lại không biết làm thế nào mới trị thương cho nai con được, dùng bổn nguyên ma đạo để cứu thì nai con cũng sẽ biến thành ma lộc…
Nàng nhìn nai con, cảm thấy cực kỳ gian nan.
“Muội muốn cứu nó sao?”
Lúc này một giọng nói ấm áp bỗng nhiên vang lên.
Ma Hung ngẩng đầu, nàng nhìn thấy một thanh niên đang chậm rãi bước đi về phía nàng.
Hắn đi tới từ trong ánh mặt trời, trên người đều phát ra ánh sáng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận