Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2711: Lão Lục? 2

Hơn nữa nhiều xương cốt Vô Thượng như thế nào mới có khả năng chế tạo ra nhiều “Vật liệu xây dựng” như vậy chứ?
Khiêu Đại Thần… Rốt cuộc đã từng làm chuyện gì? Lẽ nào lão đã từng giết chết rất nhiều Vô Thượng, luyện Vô Thượng thành thi thể sao?
“Tiền bối… Ngài đã từng giết rất nhiều Vô Thượng sao?”
Lôi Đế trực tiếp đặt câu hỏi, giọng nói thấp thỏm.
Khiêu Đại Thần nở nụ cười nói:
“Đừng nói mò, ngươi nhìn ta giống cái loại hung thần ác sát chuyên đi chém giết Vô Thượng hay sao?”
“Cái đồ chơi nhỏ này còn nhiều mà, chất chồng như núi ở phía trước Đê Bá, đông như biển, nếu muốn thì tuỳ tiện đi nhặt là được.”
Lôi Đế ngẩn người, Đê Bá?
Đó là thứ gì, dựa theo lời nói của Khiêu Đại Thần, phí trước Đê Bá, thây người Vô Thượng nằm xuống vạn lý, như vậy nên là thứ kinh khủng bậc nào?
“Trước Đê Bá, Vô Thượng chồng chất như núi, ha ha, đại đạo muôn đời khó gặp lại sinh trưởng tốt như cỏ dại mọc ven đường, năm đó đi theo hắn, nhắm mắt tới gần, chỉ mới tới gần mà thôi, mặc dù không dám nhìn vào Đê Bá, nhưng đã lấy được một số đại đạo không biết rõ…”
Khiêu Đại Thần tự mình lẩm bẩm, trong mắt của lão giống như đang ngược dòng đến một khoảng thời gian đã chết đi từ lâu.
Ở bên trong mảnh thời gian này, lão đi theo phía sau người nọ, nhắm mắt theo đuôi, giống như một người hộ vệ, cho nên chỉ cần lão nhắm chặt hai mắt thì cũng có thể miễn cưỡng đi tới gần được…
Lão nhớ rất rõ ràng, lão đi mười bước chân.
Mười bước, thành tựu ra đạo Vô Tri đệ tam thiên hạ.
Nhưng sau mười bước đó, trong lòng của lão sinh ra sự sợ hãi to lớn, sợ rằng chỉ cần bước thêm một bước lão sẽ trực tiếp biến thành sinh linh hắc ám… Cuối cùng không dám đi lên nữa.
“Lựa chọn đạo Vô Tri nhưng không có luyện ra được tâm cảnh Vô Quy, Vô Biến, tính gì là thiên hạ đệ tam, cẩn thận tính, có lẽ ta phải là lão ngũ, không đúng, lão lục mới đúng…”
Lão tự giễu cười nói một câu.
Ở bên trong số tất cả Vô Thượng, đương nhiên lão là người mạnh nhất, gần với hai tồn tại đã tự mình tu luyện ra được bản luật của bản thân.
Thế nhưng khi đối mặt với Đê Bá, không thành phẩm luật, liền thành kiến hôi, thậm chí lão còn không sánh bằng hai cái nha đầu đã từng lựa chọn không đi theo đạo Vô Tri, ngược lại đứng ở điểm cuối của vạn đạo, luyện ra tâm cảnh Vô Quy, Vô Biến…
Theo thực lực, vị mang điểm cuối của vạn đạo yếu hơn Vô Tri, nhưng theo tâm cảnh thì lại mạnh hơn lão.

“Cái kia… Lão lục tiền bối, chẳng lẽ ăn thứ này là có thể thăng cấp được sao?”
Mà lúc này đây, Thuỷ Đế lại tò mò lên tiếng hỏi.
Trong mắt của nàng ta tràn đầy sự chăm chú.
Khiêu Đại Thần nghe thấy thế, thiếu chút nữa lảo đảo một cái, tức giận nói:
“Lão Lục là để cho ngươi gọi? Gọi Tam gia.”

Tốc độ của Ngao Vô Song rất nhanh, hơn nữa Khiêu Đại Thần còn vận dụng một loại đại đạo nào đó khiến cho tốc độ thời gian cùng với vị trí của Ngao Vô Song trong không gian trôi qua chậm hơn, tranh thủ được không ít thời gian.
Bây giờ, một sơn thôn nhỏ thô sơ đã được xây dựng xong.
Tường ở ngoài thôn tương đối thấp, ở bên trong thôn, những phòng ốc nghiêm chỉnh, mà ngay cả những đống gạch vụn chất đống ở bên đường, tất cả mọi thứ đều được xây dựng có mục đích.
“Sơn thôn nhỏ tà môn… Không ngờ có một ngày lão Ngao ta phải tự tay xây dựng ra ngươi.”
Ngao Vô Song lên tiếng, nhìn hai cái tay của mình, trong mắt tràn đầy sự phức tạp.
“Người đến đây, mau vào thôn trốn đi.”
Khiêu Đại Thần lo lắng nói.
Ngao Vô Song không chút do dự chạy thẳng vào bên trong sơn thôn nhỏ.
Bên trong sơn thôn nhỏ khắp nơi là đường, nhà đá, thế nhưng mảnh đất ở khu trung tâm lại trống trơn không có xây dựng một cái gì cả.
“Khiêu Đại Thần, ngươi có đáng tin cậy hay không, không tìm một căn nhà nào để ấn núp, ngươi lại để cho ta ngồi ở bãi đất trống này để làm cái gì?”
Ngao Vô Song có chút sợ hãi, nghĩ cũng thấy không đáng tin cậy.
“Yên tâm đi… Theo lý mà nói, nơi này có lẽ là một cái tiểu viện, ta còn không thể xây dựng được, cho nên chỉ có thể để trống.”
“Nhưng mà cũng không có việc gì, ở đây vẫn là chỗ an toàn nhất, ngươi cứ đợi ở chỗ này đi.”
Khiêu Đại Thần rất bình tĩnh nói:
“Ừm… Tiểu Thuỷ Xà, ngươi nhảy múa thoát y một chút đi?”
Thuỷ Đế đang mở miệng ngọc gặm một cục gạch, lúc này nghe vậy lập tức nói:
“Được… Thưa tiền bối.”
Nàng lập tức đi ra khỏi Đạo Cảnh Địa của Ngao Vô Song, xuất hiện ở trước mặt của Ngao Vô Song, trong mắt có chút khẩn trương, nhưng sự ngại ngùng nhanh chóng biến mất, nàng ta trở nên thoải mái hơn, bắt đầu múa thoát y.
Lôi Đế cũng đi ra đứng ở phía sau của Ngao Vô Song, đấm bóp cho hắn ta.
Thuỷ Đế khiêu vũ, Lôi Đế xoa bóp, Ngao Vô Song tỏ ra hài lòng vô cùng.
“Mẹ nó, là phúc thì không phải là hoạ, là hoạ thì tránh không khỏi, ngược lại cứ để mặc cho số phận đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận