Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2355: Đi không từ biệt 2

Nam Phong ngoảnh đầu nhìn về phía Cổ Lộ Cấm Kỵ, dường như ánh mắt muốn xuyên thấu qua biển sương mù xám, nhìn về phía tổ giới sương trắng…
Nàng xoay người bước lên trên con đường của mình, cứ thế biến mất không thấy.
“Sư phụ, ta sẽ còn quay trở lại… Ở kiếp này, ta còn chưa vẽ được bức tranh nào về người…”
Tử Lăng khẽ mỉm cười, trong đôi mắt như có vạn điều không muốn, nhưng vẫn kiên quyết bước đi, nàng biến mất ở trên con đường này.
“Mong rằng sư phụ đừng có ăn cá… Sau này không có ai ngăn cản sư phụ nữa rồi.”
Long Tử Hiên lại khẽ thì thào, dường như hơi lo lắng, nhưng cuối cùng vẫn tiến lên.
“Các vị Chân Long huynh, bảo trọng.”
Hắn cũng đi.
“Thế giới Cấm Kỵ, đầu nguồn màu đen… Lục gia gia nhà ngươi, a không đúng, Lục gia gia ta tới đây.”
Lục Nhượng ôm chậu cỏ bước lên trên con đường của hắn nói:
“Sư phụ, ta nhất định sẽ biến chư thiên thành màu xanh, khiến đầu nguồn trải đầy sinh mệnh của cỏ cây…”
Độc Cô Ngọc Thanh thản nhiên bước đi, trong mắt của hắn hiện lên vẻ kiên định thuần tuý, nói:
“Sư phụ từng đơn độc đối kháng với đêm tối, ở kiếp này, ta sẽ một kiếm trảm đầu nguồn, thà chết cũng bất khuất.”
Hắn như một thanh kiếm xông về phía thế giới Cấm Kỵ, cứ như thế biến mất.
“Sư ta từ bi, các nguyên liệu nấu ăn của thế giới Cấm Kỵ, tiểu tăng đến siêu độ các ngươi.”
Thanh Trần khẽ mỉm cười, siêu phàm thoát tục, lúc gần rời đi chợt nói nhỏ:
“Đáng tiếc còn chưa nhìn thấy dáng vẻ Nhện tỷ tỷ biến thành người…”
Bóng dáng của hắn cũng biến mất.
“Hẹn gặp lại ở thế giới Cấm Kỵ.”
Giang Ly vẫy tay tạm biệt với Hắc Bạch, hắn bước trên con đường của mình nói:
“Tinh Hoả Liệu Nguyên, Thập Phương Cộng Minh… Chúng ta nguyện làm tân hoả để giành lấy mạng sống cho chúng sinh.”
Lâm Cửu Chính cũng bước lên trên con đường kia nói:
“Tạo hoá tối tăm của thế giới cấm kỵ… Ta đến đoạt quyền bính của các ngươi.”
Tô Bạch Thiển cũng bước lên đường, lúc gần đi, nàng đưa cho Ngô Đại Đức thật nhiều thuốc, dặn dò:
“Đại Đức sư huynh, những thuốc này đều là thuốc Luyện Thể… Ngươi dùng tiết kiệm một chút, lúc đánh nhau cùng với người khác, khi cần phải trốn thì phải nên ẩn náu một chút.”
Sau đó nàng cũng biến mất không thấy gì nữa.
“Đại ca ca, lúc này chúng ta sẽ không để cho huynh đi một mình giải cứu toàn thế giới nữa.”
Tâm Ninh mỉm cười, nàng bước lên con đường thuộc về chính mình, quay đầu lại nói nhỏ:
“Cây mận ở cổng thôn sẽ chờ đợi vì muội… Đúng không?”
Nàng cũng rời đi.
Khương Tuyết mặc một bộ váy trắng, bước trên con đường của mình, lạnh lùng như băng trên núi, chỉ lẩm bẩm nói:
“Có thể trở thành một tinh hoả ở bên trong đại cục này của Lý tiền bối thực sự rất vinh hạnh.”
Lúc này nàng cũng biến mất không thấy gì nữa.
“Chó chết, ngươi không đi cùng với ta sao?”
Mà Ngô Đại Đức lại nhìn về phía con chó đen, trong mắt có chút không nỡ.
“Gâu, mập mạp chết bầm, bản Đế không thể ở cùng ngươi, nếu không… Nếu không thì ai nhặt xác cho ngươi đây?”
Con chó đen rất tuỳ tiện lên tiếng.
Nghe vậy Ngô Đại Đức tức giận nói:
“Chó chết ngươi chờ xem, lúc nào ta quay trở về nhất định sẽ khiến sư phụ ăn lẩu thịt chó.”
Nói xong hắn cũng bước đi con đường của chính mình.
“Mập mạp chết bầm.”
Bỗng nhiên con chó đen gọi hắn lại nói:
“Bản Đế dạy ngươi, phải luyện nhiều thần thông bảo mệnh một chút, đừng chỉ biết lỗ mãng, ngươi quá béo rồi, lúc chết bản Đế lại không kéo nổi.”
Ngô Đại Đức nhếch miệng cười nói: “Yên tâm, ngươi chưa chết thì Bàn gia ta không chết được.”
Nói xong bóng dáng của hắn cũng biến mất.
Mười người đệ tử của Lý Phàm cùng với Tâm Ninh, Khương Tuyết đều đã rời đi.
Mười hai con đường biến mất không thấy gì nữa, giống như là chưa từng tồn tại.
Chỉ còn một con đường cuối cùng.
Vân Khê nhìn con đường cuối cùng, bước về phía trước.
“Son phấn thanh đạm, nước hoa đã được điều chế, hai đôi giầy mềm mại, quần áo và váy vóc ta yêu thích nhất, còn có bánh sủi cảo cùng với bánh rán thơm lừng… Đều mang đầy đủ, ta có thể yên tâm đi xa nhà rồi.”
“Thế nhưng ta vẫn cảm thấy thiếu rất nhiều thứ…”
Nàng đứng ở bên trên con đường, nhìn con đường dần dần biến mất, nàng bỗng nhiên lau dòng nước mắt trong suốt nói:
“Ta là vị mang điểm cuối của vạn đạo… Ta muốn đi giúp hắn đánh người xấu, ta không thể trở lại làm một tiểu đầu đất không giúp ích được gì chỉ biết gây trở ngại… Ta không muốn.”
“Lý Phàm… Ngươi nhất định phải thật vui vẻ! Không thể đau khổ như kiếp trước được nữa… Ta sẽ không để cho ngươi phải đau khổ như trước nữa…”
Bóng dáng của nàng hoàn toàn biến mất.
Toàn bộ mười ba con đường đều biến mất.
Kiếp trước vị mang điểm cuối của vạn đạo nhìn thấy tương lai, lưu lại con đường chỉ dẫn cho chuyển thế của nàng cùng với một đạo thân cuối cùng của Thập Tôn Nhị Hung đi theo con đường mà vị kia đã từng không muốn lựa chọn.
Kết quả Tinh Hoả Liệu Nguyên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận