Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2487: Lý Phàm lừa gạt đèn 2

Nói xong hắn đứng dậy đỡ Nhị đại gia, đi về phía nhà của Nhị đại gia.
“Tiểu Lý… Ta không có say… Uống, uống nữa… Nhị đại gia sợ đau… Không muốn bị cắt chết…”
Nhị đại gia say khướt lên tiếng, rời đi cùng với Lý Phàm.
Không bao lâu đã đến trong nhà của Nhị đại gia.
Nhị đại gia nằm trên giường, cuối cùng Lý Phàm cũng lấy được ngọn đèn kia.
Ngọn lửa màu đen yên lặng đang được đốt cháy.
“Đây là đèn dầu hoả sao?”
Lý Phàm lẩm bẩm một câu, sau đó nhìn về phía Nhị đại gia, hắn suy nghĩ một chút, bỗng nhiên tìm kéo ở trong nhà của Nhị đại gia, nhẹ nhàng rạch một đường máu ở bên trên cổ tay của Nhị đại gia.
Sau đó hắn xử lý vết thương của Nhị đại gia một chút, rồi lấy băng gạc quấn vào.
Như vậy ngày mai khi Nhị đại gia rời giường, hắn có thể nói với Nhị đại gia rằng đã cắt cổ tay xong rồi, đèn cũng đã được đốt xong, chuyện do Khiêu Đại Thần sắp xếp đã làm xong rồi…
Ngược lại chính là Nhị đại gia say rồi, mê muội không rõ, cứ bị hắn lừa gạt như vậy là tốt rồi.
Nếu không mà nói, chỉ cần hắn lấy cây đèn này đi, e rằng Nhị đại gia chắc chắn sẽ không bỏ qua đây, lão đầu này rất là cố chấp/
Làm xong tất cả mọi chuyện, Lý Phàm cũng cảm thấy yên tâm… Ừm, nhị đại gia ở tầng thứ nhất, Khiêu đại thần ở tầng thứ hai, còn hắn thì ở tầng thứ ba.
Để bảo vệ người ở trong thôn, bản thân hắn thực sự đã rất lao tâm khổ trí.
Lúc này hắn mới cầm ngọn đèn kia rời khỏi nhà của Nhị đại gia, đi về bên phía lửa trại.
Có lẽ bây giờ mấy người Độc Cô Ngọc Thanh, Cung Nhã cũng đều đã say ngã rồi.

Mà sau khi Lý Phàm rời đi không lâu.
Trong nhà của Nhị đại gia, trong phòng ngủ, trên giường.
Nhị đại gia đã ngủ say rồi, ở cổ tay của ông, bên trên băng gạc bị nhuộm đỏ, trong vết máu bỗng nhiên có vô số sương trắng hiện lên, nồng nặc mà thuần tuý.
Lúc Lý Phàm quay trở lại đống lửa, chỉ thấy lửa trại vẫn còn, thế nhưng mọi người đều đã bắt đầu tản đi.
Thế nhưng lúc này đây hắn lại phát hiện chỉ còn một mình Cung Nhã đang say ngã xuống đất… Còn Độc Cô Ngọc Thanh lại biến mất không thấy.
Điều này khiến cho Lý Phàm cảm thấy ngoài ý muốn, tửu lượng của Độc Cô Ngọc Thanh tăng lên rồi sao, không cần người kéo nữa?
“Hửm?”
Bỗng nhiên hắn phát hiện Phạm Phách Minh uống say đột nhiên quỳ rạp ở trên mặt đất, hình như tay còn đang bốc đất ném vèo trong miệng.
Thấy thế Lý Phàm nhất thời giật mình, chuyện quái quỷ gì thế.
Tại sao bọn họ lại bắt đầu ăn đất?
Hiện tượng ăn đất này bị lây truyền giữa người với người sao?
Hắn vội vàng tiến lên kéo Phạm Phách Minh đứng dậy, phát hiện khoé miệng của Phạm Phách Minh toàn là đất.
Thoạt nhìn… Hình như ăn không ít rồi.
Lý Phàm cũng hết chỗ nói, hắn đặt Phạm Phách Minh sang một bên, sau đó lại kiểm tra Phạm Dao Dao cùng Thuỷ Thanh Linh một chút.
Quả nhiên ở trong miệng của Phạm Dao Dao cùng Thuỷ Thanh Linh đều có một chút bẩn, thế nhưng các nàng không hề ngại một chút nào, cố gắng nuốt xuống, vẻ mặt còn mang theo nụ cười, dường như rất yêu thích vậy.
Lý Phàm nghĩ, chẳng lẽ những người này lại có một chút bệnh tâm thần rồi sao…
“Minh Thiên Bắc.”
Lý Phàm không khỏi lên tiếng nói:
“Dẫn ba người bọn họ mang về bệnh viện tâm thần ở một đêm, quan sát.”
Hắn nghĩ ba người này rất có xu hướng diễn biến thành bệnh tâm thần.
Mấy người Minh Thiên Bắc cùng Huyết Qua vẫn còn ở đây, lúc này nghe vậy vội vàng chạy tới, mang bọn họ rời đi.
Lúc này Lý Phàm mới bế Cung Nhã lên đi về phía tiểu viện, hắn cảm giác… Có lẽ Độc Cô Ngọc Thanh đã quay trở về tiểu viện rồi.
Mà ở bên kia, mấy người Minh Thiên Bắc vừa đỡ Phạm Phách Minh vừa khinh bỉ nói:
“Không có kiến thức, ở đây bình thường hay nhóm lửa, đất đã sớm cứng ngắc, đất ở sau bệnh viện tâm thần của chúng ta ăn mới ngon…”
Nói xong hắn nói với mấy người Huyết Qua:
“Đi, các vị Ma Soái, chúng ta đi ăn bữa ăn khuya.”

Lý Phàm quay trở về tiểu viện, đẩy cửa vào, quả nhiên nhìn thấy Độc Cô Ngọc Thanh đang ở dưới gốc cây đào.
Lý Phàm đi tới, đặt Cung Nhã nằm ở trên ghế nghỉ ngơi, sau đó kiểm tra một lúc, nhất thời nghi ngờ.
Bởi vì rõ ràng ở dưới gốc cây đào có dấu vết đào đất.
Thế nhưng miệng của Độc Cô Ngọc Thanh lại rất sạch sẽ, không có dấu vết ăn đất…
Kỳ lạ…
Hắn nghĩ cảm thấy có chút không đúng, lúc này kéo Độc Cô Ngọc Thanh về trước.
Hắn kéo Độc Cô Ngọc Thanh rời khỏi, mà giờ khắc này, cành cây đào nhẹ nhàng hạ xuống, phẩy qua mặt đất một cái, ngay lập tức một ít đất biến mất không thấy gì nữa.
Cung Nhã đang rơi vào giấc ngủ ở bên cạnh cũng theo bản năng há cái miệng nhỏ, đất này hoá thành ánh sáng biến mất ở trong cơ thể của nàng.
Sau khi Lý Phàm đi ra cũng không suy nghĩ nhiều, ôm Cung Nhã quay trở về gian phòng của nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận