Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2739: Sóng gió bắt đầu 2

Vân Khê ngoài ý muốn.
Hắc Ám Vực tuyệt đối là một trong những địa phương quỷ dị nhất ở bên trong thiên địa, che đậy tất cả nhận biết, hắc ám vô biên vô tận, ngay cả Vô Thượng Giả cũng không dám bước vào.
Nhưng lại chỉ là do một ngọn sóng màu đen tạo nên…
Như vậy thì biển đen này sẽ là thứ quỷ dị đến mức nào?
Lý Phàm ở đâu… Hắn không ở trong Hắc Ám Vực, lẽ nào hắn đang ở bên trong vùng biển rộng lớn mênh mông này hay sao?
Nàng đang suy tư.
Rầm.
Vào giờ khắc này, vùng biển mênh mông này bỗng nhiên phập phồng.
Nàng nhìn thấy từng tầng nước biển màu đen đang bốc lên trên cao, sau đó lại hạ xuống, ở bên trong cơn sóng lớn màu đen lại chiếu rọi ra từng hình ảnh.
Đó là hình ảnh về sơn thôn nhỏ bị sóng biển cuốn lên trên cao, sau đó đánh vào bên trong biển đen, lúc này những hình ảnh kia biến mất.
“Không đúng… Những hình ảnh kia là hồi ức của hắn?”
Vân Khê cảm giác được cái gì.
Biển Đen đang cướp đoạt đi hồi ức của Lý Phàm, sóng biển cuồn cuộn cuốn trôi toàn bộ tất cả mọi thứ thuộc về hắn.
Ở bên trong sóng biển phập phồng, nàng nhìn thấy một bức tranh.
Nàng đã từng nhìn thấy bức tranh kia, bức tranh đó là khi Lý Phàm gặp mặt tịch Giả, lúc đó, bức tranh đã vẽ ngọn núi vượt qua nhân quả cùng năm tháng, mà ở phía xa xa của ngọn núi còn có sơn thôn nhỏ.
Thế nhưng ngày hôm nay toàn bộ cảnh sắc ở bên trong bức tranh đều đã biến mất, sơn thôn nhỏ khói lửa nhân gian đã không biết đi đến nơi nào, bức tranh trở nên cực kỳ đơn điệu.
Nàng có thể mơ hồ nhìn thấy dường như ở bên trong bức tranh chỉ còn một ngọn núi trơ trọi, trên đỉnh núi, dưới gốc cây thông khô có một người đang ngồi một mình, bóng dáng của hắn trở nên cực kỳ cô độc.
“Không…”
Giờ khắc này, nàng chợt nhớ tới chuyện trước đây, Tịch Giả cô độc ngồi chết ở dưới gốc cây thông già.
Lẽ nào Lý Phàm cũng sắp biến thành Tịch Giả rồi hay sao?
“Không… Ta sẽ không để cho ngươi biến thành Tịch Giả.”
Vân Khê bỗng nhiên liều mạng xông về phía Biển Đen.
Giờ khắc này, cho dù là sợ hãi, quỷ dị hay là điềm xấu cũng đã không có cách nào ngăn cản được nàng.
Biển Đen dường như đã nhận ra sự tiếp cận của nàng, sóng biển đen cao ngập trời tạo thành từng tấm màn che kinh khủng như muốn tiêu diệt tất cả mọi thứ.
Thình thịch!
Nàng vượt qua cơn sóng lớn, thái dương của nàng lại có thể xuất hiện một chút tóc bạc.
“Chém tồn tại trăm vạn năm của ta…”
Giờ khắc này, nàng đã hoàn toàn hiểu rõ sự kinh khủng của sóng biển màu đen này.
Có thể phá hủy quá khứ của nàng.
Sau khi toàn bộ quá khứ đều biến mất, nàng cũng không còn tồn tại nữa.
Nhưng nàng không ngừng chạy về phía trước, tiếp tục tấn công, giống như một con chim nhỏ đánh về phía biển rộng.
Đại dương mênh mông rít gào, sóng lớn ngút trời, sóng dữ tấn công, giống như biển gầm.
Sóng lớn kích động, đại dương yên tĩnh trước nay chưa từng có dao động thế nhưng ngày hôm nay từng cơn sóng lớn không ngừng vượt qua biên giới với Hắc Ám Vực, trở thành một bộ phận của Hắc Ám Vực.
Giờ khắc này, Hắc Ám Vực đang điên cuồng mở rộng.
Ở bên trong Hắc Ám Vực cũng lắm chỉ bắt đầu từ vài giọt nước, sau những năm tháng vô tận, nhiều nhất cũng chỉ có một vài cơn sóng nhỏ mà thôi cũng đã tạo nên vô biên vô hạn, khiến cho đám Vô thượng nghe tiếng mà đã sợ hãi.
Hôm nay sóng biển không ngừng đánh vào Hắc Ám Vực khiến cho Hắc Ám Vực bắt đầu cắn nuốt về phía Hắc Ám Chi Khung ở bên ngoài.
Ở bên trong Hắc Ám Vực, vô số sinh linh hắc ám đều sợ hãi.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Hắc Ám Vực đang mở rộng, chỉ trong nháy mắt đã cắn nuốt hơn trăm ngàn siêu sao hắc ám.”
“Chạy mau, chạy mau, bị Hắc Ám Vực cắn nuốt sẽ rơi vào bên trong tịch diệt vĩnh hằng.’
Giờ khắc này, ngay cả Vô thượng hắc ám cũng sợ hãi.
Hắc Ám Vực mở rộng là một tai họa lớn với hắc ám chi khung.
Mà ngay cả Vô Thượng cũng đều cần phải chạy trốn.
Nhưng Hắc Ám Vực mở rộng với tốc độ quá mức đáng sợ, Đại Đế kêu rên, Thiên Đế than khóc, Chuẩn Vô Thượng cũng không thể nào chạy thoát được…
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Xảy ra chuyện gì?”
Vô thượng giả kinh ngạc hỏi nhau.
“Sóng im lặng, sóng hủy diệt, hóa thành Hắc Ám Vực.”
Một giọng nói lạnh nhạt mà bình tĩnh vang lên, truyền khắp toàn bộ Hắc Ám Chi Khung, một nam nhân trung niên mặc áo bào trắng xuất hiện ở trên bầu trời của Hắc Ám Chi Khung.
Tịch Giả.
Hắn ta vẫy tay, một bức tranh xuất hiện.
Giống như bầu trời hạ xuống, toàn bộ Hắc Ám Chi Khung đều nhìn thấy được.
Đó chính là đầu cùng của Hắc Ám Vực không ngừng mở rộng, một vùng biến lớn màu đen.
Xương cốt Vô thượng chìm nổi, sóng biển ngập trời.
Mà một bóng người màu trắng giống như chim hải âu không ngừng vật lộn với sóng gió, xông về chỗ sâu bên trong biển rộng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận