Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2467: Trực diện Lôi Đế. 2

Hắn ta nói nhỏ, lúc này, một giọt Đế đạo tinh huyết màu xanh nhạt chợt xuất hiện ở trong tay.
Hắn ta cảm thấy mặc dù các huynh đệ tỷ muội của hắn ta còn chưa chết nhưng dường như lại bị vật gì đó che đậy khí tức.
Loại tình huống này giống như huynh đệ tỷ tỷ của hắn ta đang bị vây ở bên trong một Đạo Cảnh Địa, hơn nữa bên trong Đạo Cảnh Địa gì đó có vật chất gì đó không kém Tổ Thánh Nguyên che đậy thiên cơ.
Nhưng cuối cùng Lôi Điểu này cũng có huyết mạch tương liên với hắn ta, dùng huyết mạch làm đầu mối thì có thể tìm ra được.
Giọt máu này nhanh chóng bốc hơi.
Sau đó trong mắt của hắn ta bỗng nhiên có nhân quả quỷ bí nào đang chuyển động.
Hắn ta bỗng nhiên xoay người nhìn về phía một hướng khác.
Hắn ta nhìn về phía bầu trời của Lôi Đạo, một đoàn người đang bí ẩn phi hành.
Thánh nữ Thuỷ Thanh Linh của Đế Đình Thuỷ Đạo cùng với mấy… Huyết mạch tiên dân.
Trong một cái chớp mắt này, hắn ta cũng xác định được huynh đệ tỷ muội của hắn ta hẳn là đang bị giam cầm ở trong Đạo Cảnh Địa của mấy tên thanh niên kia.
“Các ngươi cũng lưu lại đi.”
Hắn ta vẫy tay.
Trong nháy mắt, một bàn tay khổng lồ kinh khủng màu xanh lam mang theo hàng tỷ lực lượng lôi đạo nổ tung ở trên bầu trời, đế cơ cuồn cuộn như muốn phá huỷ trời cao.
Trên bầu trời, mấy người Độc Cô Ngọc Thanh đang dùng Phù Thuỷ Đế tiềm hành lập tức bị ép phải xuất hiện.
Mà ngay cả Phù Thuỷ Đế do Thuỷ Đế tự mình luyện chế… Đều bị áp chế trở nên ảm đạm, không có cách nào phá tan được áp chế của Lôi Đế.
Mà giờ khắc này, bộ binh của Lôi Đình Tam Thập Lục Bộ, trăm vạn hùng binh cũng đều đã hoàn tất tập kết, nhìn về phía bầu trời.
“Là bọn hắn?”
Sắc mặt của Lôi Đông Vân cùng Lôi Kiêu đại biến.
“Không phải mấy tên huyết mạch tiên dân này đã bị giam giữ ở trong thiên lao hay sao?”
“Người của Đế Đình Thuỷ Đạo lại đi cùng với bọn hắn… Đây là cùng nhau âm mưu, Đế Đình Thuỷ Đạo liên thủ cùng với tiên dân.”
“Đáng chết, đáng chết.”
Tất cả Lôi binh đều đang gào thét, sát ý ngập trời.
Mà Lôi Đế thì long hành hổ bộ, hắn ta bước từng bước đi về phía mấy người Độc Cô Ngọc Thanh.
Mỗi một bước chân, trên bầu trời đều có vạn trượng sấm sét hạ xuống, chém nát trời cao, khiến cho người ta không thể nào thở nổi.
“Móc bổn nguyên của ta, giết mẫu thân của ta…”
Trong giọng nói của Lôi Đế, sát ý gần như muốn sập trời, hắn ta gằn từng câu từng chữ:
“Các ngươi cả gan dám làm loạn, đám người bội bạc, đám người đê tiện xấu xí… Các ngươi phải chịu lấy đau khổ muôn đời để an ủi lòng của ta.”
Lời của hắn ta phát ra, mỗi một chữ đều giống như ẩn chứa lực lượng khổng lồ.
“Phốc.”
Thuỷ Thanh Linh trực tiếp không chịu nổi, miệng phun ra máu tươi, sắc mặt tái nhợt, cơ thể đều run rẩy…
Phạm Phách Minh cùng Phạm Dao Dao cũng cắn chặt răng, giữa răng có tia máu tràn ra.
Độc Cô Ngọc Thanh cũng cảm giác cơ thể có chút cứng ngắc lại, bị khí cơ Đế đạo tập trung.
Nhưng hắn vẫn hết sức lạnh nhạt, ngẩng đầu nhìn thẳng Lôi Đế.
“Cả gan làm loạn? Bội bạc? Đê tiện xấu xí?”
Hắn nói từng câu từng chữ, bỗng nhiên quát hỏi:
“Tổ Lôi Điểu do tiên dân tạo ra, không tạo phúc cho nhân gian, lúc tiên dân khổ cực lại làm phản tiên dân, đoạt bổn nguyên, giết chết rất nhiều tiên dân, thậm chí cho đến tận ngày nay.”
“Như vậy đám chim cả gan làm loạn, bội bạc, đê tiện xấu xí đó, lột da ăn thịt nó thì như thế nào?”
Lời của hắn vang vọng khắp chân trời, khiến toàn bộ Lôi Đình giật mình.
“Cả gian làm loạn… Hắn lại dám nhìn thẳng Lôi Đế nói ra những lời nói bất kính như vậy.”
“Vì sao, vì sao hắn không bị chết đi? Không thể nhìn thẳng vào Đại Đế, người bất kính với Đại Đế xứng đáng nhận thiên phạt, vì sao hắn lại có thể bình yên vô sự?”
“Chắc chắn hắn có sự bảo vệ của Đại Đế.”
“Đáng chết, đáng chết.”
Lôi Đình Tam Thập Lục Bộ, lúc này một triệu thiên quân đều không khỏi kinh sợ.
Lôi Đế nghe vậy, trong mắt của hắn ta, lôi quang sáng lạng gần như muốn bộc phát ra ngoài.
“Ngươi… Bôi nhọ Đại Đế?”
“Cho dù tổ tiên tiên dân có tới, ngày hôm nay ngươi cũng phải chết.”
Lôi Đế giơ tay, bỗng nhiên vô tận sát khí lôi đạo ầm ầm chém xuống.
Đại Đế ra tay vô địch đương thời, toàn bộ bầu trời lôi thổ đều bị lôi vân khủng bố bao trùm xuống, huỷ diệt cùng tử vong đã trở thành kết cục cuối cùng.
Nhưng Độc Cô Ngọc Thanh chỉ lạnh nhạt nói:
“Đại Đế?”
“Đế lớn như thế, nên trảm! Lôi Thổ như vậy, nên sụp đổ.”
Vừa nói xong, trong tay của hắn bỗng nhiên xuất hiện một loạt xương sọ.
Xương sọ này… Thuộc về huyết mạch tiên dân.
Từ sau khi Niết Bàn của tiên dân bị đánh sụp đổ, các loại bổn nguyên trân quý bị cướp đoạt, bộ tộc tiên dân rải rác khắp thế gian, trốn đông trốn tay, nhưng cũng thường sinh ra những cường giả tuyệt thế.
Bọn họ từng ra tay với Đế Đình, muốn đòi lại những đồ vật thuộc về tiên dân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận