Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2156: Xấu hổ

Nụ cười này hoàn toàn theo bản năng của nàng.
Dường như khi nàng nhìn thấy Tử Lăng cũng không có sinh ra địch ý…
Trên thực tế, hầu như tất cả ý thức tự chủ của nàng đều đã biến mất hết rồi, đang điều khiển nàng chính là chấp niệm trước khi chết của nàng mà thôi.
Có thể trước khi chết, nàng không hề có một chút địch ý nào đối với bản thân chuyển thế sống lại ở hạ du của năm tháng, thậm chí mang theo chúc phúc sâu đậm, cho nên mới có thể tự nhiên mỉm cười như thế?
Tử Lăng hơi nghi ngờ một chút rồi nói tiếp:
“Nàng…”
Nữ tử váy đen thở dài nói:
“Trước khi nàng chết đã đánh mất ký ức quan trọng nhất của chính mình.”
“Thương Bạch Họa Quyển, có lẽ là do nàng kiếp trước lưu lại, bức tranh kia cũng không phải trắng trơn, nó miêu tả một vật rất quan trọng… Nàng muốn tìm trở về.”
“Nếu như có thể tìm trở về, nàng có thể thoát ra khỏi trạng thại như thế này, lấy lại được thần trí.”
Nghe vậy Tử Lăng suy nghĩ nói:
“Không biết rốt cuộc kiếp trước của ta đã quên mất thứ gì quan trọng nhất?”
Nàng tập trung nhìn lại, dùng bút vẽ ra một cái kết giới, chắn ở bên ngoài Thương Bạch Họa Quyển.
Như vậy lúc Tà Thi Họa Tôn vẽ thì sẽ không trực tiếp chạm tới thế giới ở trong tranh, tránh cho giết lầm người.
Đồng thời nàng cũng có thể quan sát bút thuận của Tà Thi Họa Tôn.
Nếu như là thứ quan trọng nhất, trong bản năng cầm bút vẽ tranh của nàng chắc chắn còn có thể nhìn ra được một số manh mối.
Tử Lăng tập trung nhìn những nét vẽ máy móc hỗn loạn của Họa Tôn.
Còn ở bên cạnh, Mộ Dung Uyển Từ có chút giật mình, nàng không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía cây bút ở trong tay của Tử Lăng…
Bút vẽ kia cũng thật là đáng sợ?
Lại có thể tiện tay vẽ ra kết giới có hiệu quả đối với loại đồ vật ở cấp bậc này như Thương Bạch Họa Quyển?

Lúc này.
Bên trong Thương Bạch Họa Quyển.
Bức tranh đã tạo thành một thế giới.
“Xảy ra chuyện gì? Chúng ta… Chúng ta bị cuốn vào trong tranh?”
“Không có khả năng… Trên đời này tại sao lại có thể có một bức tranh khủng bố như thế, ngay cả Thượng Lộ Giả cũng có thể chứa đựng…”
“Chúng ta đi ra ngoài như thế nào?”
Lúc này tất cả mọi người tiến vào bên trong Thương Bạch Họa Quyển đều luống cuống.
Đám người Hàn Như Ngụy, Kim Bích Phong, thậm chí cả Trưởng Tôn Bất Diệt, Cơ Vô Đạm đều có chút mê man.
Mảnh thế giới này chỉ còn lại một mảnh trắng xóa, ngoại trừ không gian ở bên ngoài thì không có bất kỳ một loại thực vật nào cả.
Không gian trắng xóa vô biên vô hạn, bọn hắn ở trong này căn bản không biết nên đi đâu về đâu.
“Tử…”
Nhưng lúc này một giọng nói khàn khàn đã vang lên.
Tà Thi Tạo Hóa Chí Tôn đi vào trong tranh, thế nhưng lại không hề ngừng lại một chút nào, bút Thiên Mệnh ở trong tay hắn vẽ ra từng cái bùa chú kinh khủng hủy thiên diệt địa, gần như muốn chém diệt nhật nguyệt tinh thần!
Những bùa chú kia xen lẫn cơn sóng thần lông đỏ kinh khủng, khơi dậy lực lượng nhân quả.
Hàng ngàn hàng vạn lông đỏ tung bay.
“A!”
Bỗng nhiên đám Chung Cực Giả Lăng Tề Sơn của Trấn Thế Các phát ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương.
Lão ta đã bị một cái lông đỏ dính vào.
Trong nháy mắt, trên người của lão ta hư thối, có lực lượng điềm xấu đang phủ xuống, từng tầng từng tầng lông trắng mọc dài ra, lão ta lập tức trở nên giống như một con khỉ lông trắng vậy.
Sau đó lão ta bống nhiên nắm lên hai tên Khai Môn Giả ở bên cạnh, trực tiếp bắt đầu cắn nuốt một ngụm lớn.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, tất cả mọi người đều hoảng sợ thất sắc.
“Lão ta… Lão ta đã bị lây nhiễm điềm xấu rồi.”
“Xong…”
“Ngay cả Thượng Lộ Giả cũng đều không chịu được loại quỷ dị này.”
Những người còn lại thấy thế đều vội vàng tránh ra, rất sợ sẽ lan đến mình.
“Ngươi không thắng được ta.”
Lâm Cửu Chính cũng lẩm bẩm, đối diện với Tà Thi Tạo Hóa Chí Tôn, bút Hỏa Thần ở trong tay hắn vung lên.
Trong nháy mắt, một hỏa phù xuất hiện.
Đó là do thần hỏa Phượng Hoàng ngưng tụ tạo thành, ánh sáng chói lọi khiến cho người ta không thể mở mắt ra nổi, dường như có thể đốt cháy hết tất cả tà ác ở trên thế gian này.
Ngay lập tức, tất cả bùa chú của Tà Thi Tạo Hóa Chí Tôn đều biến mất.
Lông đỏ đầy trời lập tức bị đốt cháy thành khói đen, biến mất không còn thấy gì nữa.
Thần hỏa Phượng Hoàng khắc chế tất cả điềm xấu.
“Bút của ngươi…”
Ánh mắt của quái lông đỏ rơi vào trên cây bút ở trong tay của Lâm Cửu Chính.
Lâm Cửu Chính mỉm cười nói:
“Xấu hổ, bút của ngươi quá yếu.”
Mà giờ khắc này, cách đó không xa, ngay cả một thân lông trắng Thiên Sư Tổ Trần Đông cũng đều giật mình rồi.
“Cây bút này… Lại có thể mạnh hơn cả bút Tạo Hóa.”
Lão kích động tiến lên, tiến gần lại hơi ấm của thần hỏa phượng hoàng còn dư lại, lông trắng ở trên người của lão chậm rãi biến mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận