Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2354: Đi không từ biệt

Giang Ly như có điều hiểu ra.
Đám lão quỷ ở bên cạnh cũng hết sức vui mừng.
“Khói đen bị ma diệt… Lại có thể bị ma diệt, ha ha ha… Năm đó chúng ta có nhiều cường giả như vậy cũng đã chết hơn triệu người, đánh đến vạn năm cũng không thể ma diệt được đám khói đen đó… Ha ha ha!”
Dường như ở trong mắt đám quỷ Thái Dịch như có nước mắt trong suốt chảy ra.
“Thì ra đồ vật ở đầu nguồn cũng có thể bị ma diệt… Có thể ma diệt thì có hy vọng rồi, có hy vọng rồi.”
“Vị mang điểm cuối của vạn đạo làm được… Nàng làm được…”
“Cho dù là quỷ, còn có thể nhìn thấy được cảnh tượng như vậy… Đúng rồi đúng rồi, các huynh đệ, thù lớn của các ngươi đã được báo, khói đen ở đầu nguồn đã bị ma diệt. Các ngươi có nhìn thấy không? Đám khói đen ở đầu nguồn cũng có thể bị ma diệt đó.”
Những lão quỷ khác cũng ngửa mặt lên trời cười to, mặc dù cười nhưng lại giống như đang khóc.
Vạn quỷ mừng rỡ, đang múa may.
Thế nhưng trong lòng của mấy người Long Tử Hiên, Độc Cô Ngọc Thanh đều không hiểu sao lại cảm thấy trầm trọng.
Rốt cuộc đám lão quỷ Thái Dịch đã trải qua tuyệt vọng như thế nào… Thậm chí cả ngày hôm nay, chỉ bởi vì nhìn thấy một đám khói đen bị ma diệt mà có thể điên cuồng reo hò mừng rỡ như thế.
“Sau này như thế nào, Lý tiền bối có chỉ thị gì không?”
Lúc này Hắc Bạch lên tiếng.
Mà mấy người Nam Phong, Tử Lăng đều nhìn về phía Vân Khê.
Vân Khê chậm rãi đi tới, trên người nàng phát ra ánh sáng bảy màu, ngắm nhìn thế giới Cấm Kỵ ở bên kia rồi nói:
“Rất nhiều năm tháng trước đây, đã từng có mười hai vị tiên dân đại hiền giơ ngọn đuốc thắp sáng đêm tối, thống lĩnh bộ tộc của riêng mình khai sáng ra Thế giới Cấm Kỵ.”
“Sau này… Mười hai vị tiên dân đại hiền đi đến đầu nguồn, thế nhưng lại ngã ở trong bóng tối, người của tiên dân dùng ngọn lửa rọi sáng thi thể của bọn họ, để cho bọn họ như hoả tinh tung bay bên trong Luân Hồi vạn cổ… Mà ở kiếp này chính là hoả tinh cuối cùng.”
Nàng nhìn về phía mấy người Nam Phong, nói ra quá khứ kinh người: “Các ngươi… Chính là một đạo thân cuối cùng của bọn họ.”
Trên thực tế, thậm chí đây cũng không tính là bí mật, ở trong thế giới Cấm Kỵ có rất nhiều người biết được, giống như chín con quỷ, rõ ràng biết được mấy người Nam Phong là một đạo thân cuối cùng của những người đó…
“Tiếp theo, chúng ta phải phá cục…”
“Ở kiếp trước, hắn đã tìm được phương pháp phá cục, nhưng không muốn dùng…”
“Ở kiếp này, hắn vẫn không muốn dùng… Nhưng đây chính là phương pháp duy nhất lúc này… Tinh Hoả Liệu Nguyên.”
Bên trong đôi mắt to của nàng hiện lên vẻ kiên định đến cực điểm nói:
“Tinh Hoả Liệu Nguyên, Vạn Cổ Chí Ám mới có thể thay đổi được… Hắn cũng có thể tìm được những phương pháp khác, nhưng mà bây giờ phải đưa ra được quyết định.”
Thời điểm khi tập hợp đầy đủ ngọc Hồng Trần, nàng cũng đã biết được tất cả mọi chuyện được niêm phong vào bên trong ngọc Hồng Trần.
Lúc này nàng giải thích hết tất cả biện pháp Tinh Hoả Liệu Nguyên cho mấy người Nam Phong, Long Tử Hiên.
Nghe vậy tất cả mọi người đều gật đầu hiểu rõ.
“Thiên hạ chí ám, sư phụ chính là ánh sáng cuối cùng… Chúng ta cũng nên hoá thành Tinh Hoả.”
“Chúng ta cùng nhau ngăn cản ở phía trước… Như vậy sư phụ mới có thể có cơ hội đi phá cục.”
Bọn họ đều lên tiếng không hề sợ hãi.
Từ khoảnh khắc khi bọn họ rời khỏi sơn thôn nhỏ thì bọn họ đã đều hạ quyết tâm.
Hắc Bạch nghe vậy thì cũng lên tiếng:
“Đã hiểu rồi, Hắc Bạch sẽ mang theo Luân Hồi tiến vào thế giới Cấm Kỵ.”
Hắn mỉm cười nói:
“Đối diện với tất cả, nguyện đi theo Lý tiền bối.”
Mà Vân Khê lại nói:
“Ngươi mang theo hai bức tranh này, có thể che giấu được Luân Hồi cùng với một giới này… Chúng ta ở ngoài sáng, ngươi ở trong tối.”
“Như vậy rất tốt.”
Có thể tưởng tượng, hôm nay thế giới này đã hấp dẫn sự chú ý của toàn bộ thế giới Cấm Kỵ.
Mà Luân Hồi vừa mới xuất hiện, Hắc Bạch cũng chưa khôi phục lại cảnh giới năm xưa.
Luân Hồi còn cần thời gian.
Đồng thời Hắc Bạch cũng có thể phối hợp với mấy người Vân Khê, một tối một sáng.
Hắc Bạch gật đầu nói:
“Được.”
Ngay lập tức Vân Khê nhìn về phía mấy người Nam Phong, trong đôi mắt to hiện lên một tầng hơi nước, cố gắng mỉm cười nói:
“Chúng ta cũng nên đi thôi.”
Mấy người Nam Phong, Long Tử Hiên đều mỉm cười.
“Đi.”
Bọn họ sóng vai đi về phía con đường do vị mang điểm cuối của vạn đạo ở kiếp trước để lại.
Một ngôi mộ chỉ để lại một con đường, mà con đường này chia làm mười ba đường nhỏ, chính là lưu lại cho mười người đệ tử của Lý Phàm, Tâm Ninh, Khương Tuyết cùng với Vân Khê.
Vị mang điểm cuối của vạn đạo từng quan sát được một góc của tương lai, đường này chính là do kiếp trước của nàng sắp xếp.
“Sư phụ, chào tạm biệt, hẹn gặp lại sau, tạ người truyền thụ cầm đạo vô thượng, nếu như có ngày gặp lại, đệ tử sẽ làm trọn lễ đệ tử với lão nhân gia người.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận