Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2264: Luân Hồi tái hiện

“Quyền bính của hắn cũng đều đã bị đánh tan nát, ngay cả điện Diêm Quân cũng đã bị đầu nguồn diệt vong, đại ấn cũng dễ dàng rơi vào trong tay của chúng ta, làm sao thế gian này còn có thể có Luân Hồi?”
“Rốt cuộc là làm như thế nào… Không, ta không muốn đối mặt với Luân Hồi.”
Bọn hắn đã sợ đến choáng váng, kinh khủng hô to.
Bọn hắn đều chạy ra khỏi từ Luân Hồi, cho nên tất nhiên biết… Hiện tại xuất hiện chính là Luân Hồi chân chính.
Địa Phủ!
Mà giờ khắc này ở bên trên cầu Nại Hà bỗng nhiên xuất hiện hai đội âm binh.
Trong đó có hai người dẫn đầu, thân mặc áo bào Diêm Vương màu đen, khí thế uy nghiêm, bên người có một đội âm binh.
Vân Khê nhìn thấy hai người này, bỗng nhiên nói:
“Tiểu Mao Đản? Cẩu Thặng?”
Hai người này… Chính là Thiên Ám, Minh Chí đã từng nhận được cơ duyên của sơn thôn nhỏ, tiến vào bên trong Luân Hồi ở dương gian.
Mà đội âm binh được bọn họ suất lĩnh ở phía sau chính là đám Quỷ Kỳ, quỷ thắt cổ, Lãnh Vô Địch cùng với quỷ tướng “Eo Thon Nhỏ” Doanh và Cự Phong Doanh.
Lúc này, mấy người Thiên Ám, Minh Chí đều giật mình, nhìn thấy Vân Khê, trên mặt đều lộ ra thần sắc mừng rỡ.
“Quái nhổ răng? A, không đúng, Vân Khê cô nương.”
Bọn họ vui vẻ vội vàng đi từ bên trong cầu Nại Hà xuống dưới hiện thế, hành lễ nói:
“Bái kiến Vân Khê cô nương.”
Phi thường cung kính.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, mấy lão quỷ đều hai mặt nhìn nhau.
Từ lúc nào mà bên trong Luân Hồi lại xuất hiện hai vị Diêm Quân mới?
Hơn nữa hai vị Diêm Quân này lại có thể cung kính đối với vị mang điểm cuối của vạn đạo như thế?
Chẳng lẽ nói Luân Hồi đã được xây dựng lại sao?
Hai người này chính là Diêm Quân được chọn ở kiếp này?

“Đã lâu không gặp.”
Vân Khê mỉm cười nói:
“Răng của các ngươi mọc lại chưa?’
Nghe vậy, Thiên Ám cùng với Minh Chí đều khẽ ngẩn người.
Thế nhưng ngay sau đó, Thiên Ám cắn răng một cái nói:
“Khởi bẩm Vân cô nương, răng của chúng ta đều mọc dài hơn rồi, ngài… Có muốn toàn bộ không?”
Minh Chí càng trực tiếp, vung tay lên nói:
“Người đến, cầm cây búa đến đây, đập răng của ta.”
Phía sau bọn họ, đám Quỷ Kỳ, Lãnh Vô Địch, quỷ thắt cổ đều yên lặng chuẩn bị nhổ răng rồi.
Nhưng Vân Khê cũng nở nụ cười nói:
“Không cần đâu không cần đâu, ta chỉ tuỳ tiện hỏi một chút, không cần các ngươi phải nhổ răng.”
“Tạm thời người ở trong thôn đều đủ dùng rồi, không cần tìm các ngươi nữa.”
Nghe vậy Thiên Ám cùng Minh Chí đều hơi tiếc nuối.
Nhìn thấy quái nhổ răng lại có thể không nhổ răng… Bọn họ cảm thấy không quen lắm.
“Vân cô nương, ngài kêu gọi chúng ta là có chuyện gì muốn phân phó?”
Thiên Ám lên tiếng hỏi.
Vân Khê chỉ vào mấy con lão quỷ nói:
“Mấy con lão quỷ này đều trốn ra được từ bên trong Luân Hồi, hiện tại… Các ngươi tóm bọn hắn lại đi.”
Thiên Ám và Minh Chí lập tức nhìn về phía mấy con lão quỷ.
“Quỷ chạy trốn ra khỏi Luân Hồi… Rốt cuộc cũng xuất hiện rồi sao?”
Thiên Ám nói nhỏ, nói:
“Mạnh Bà từng nói qua, chúa tể Luân Hồi biến mất, Luân Hồi đổ nát, vạn quỷ trốn ra…”
Mà Minh Chí lại nói:
“Đám quỷ kia chạy trốn ra khỏi Luân Hồi không biết bao nhiêu năm tháng, ngày hôm nay cũng nên bắt quay trở về Luân Hồi rồi… Người đến, bắt!”
Ngay lập tức, hai đội âm binh ở bên cạnh tiến lên.
“Không…”
“Ta không muốn quay trở lại Luân Hồi.”
Mấy con lão quỷ đều hô to, nhưng lại không có cách nào phản kháng được.
Từng con lão quỷ đều đã bị nhổ hết răng quỷ, tu vi bị giảm mạnh, hai người Thiên Ám Minh Chí cùng với hai đội âm binh đã ở trong Luân Hồi một thời gian rất lâu, phát triển nhanh chóng, hơn nữa, khí Luân Hồi có tính áp chế trời sinh đối với quỷ.
Bên cạnh Vân Khê còn có Thất Thải Hồ Điệp bay lượn, phát ra ánh sáng bảy màu khiến cho bọn hắn không có cách nào động đậy được.
Mấy con lão quỷ lập tức bị giam giữ rồi.
“Vân cô nương, chúng ta đi về trước, thẩm lý và phán quyết mấy tên lão quỷ này, có chuyện gì phân phó thì tuỳ thời gọi chúng ta là được.”
Lúc này Minh Chí lên tiếng.
Vân Khê gật đầu nói:
“Đúng rồi Tiểu Mao Đản, ngươi đã tìm được Băng Nhược chưa?”
Ban đầu lúc còn ở Dương Gian, Thiên Ám cùng với Băng Nhược lưỡng tình tương duyệt, nhưng hai người lại bị hãm hại, sau đó Băng Nhược được Lý Phàm đưa vào Luân Hồi, nàng cũng là con quỷ đầu tiên được Luân Hồi chuyển kiếp.
Mà nghe vậy, trong mắt của Thiên Ám lộ ra vẻ tươi cười hạnh phúc nói:
“Khởi bẩm Vân cô nương, ta đã tìm được.”
Minh Chí ở bên cạnh nói bổ sung”
“Tên huynh đệ ngu dốt này của ta, bây giờ mỗi ngày đều muốn yên lặng đi theo bên cạnh Băng Nhược… Nhưng từ đầu đến cuối lại không hề nói mọi chuyện cho Băng Nhược biết, nói xem, đợi đến khi nàng ấy mười sáu tuổi thì ngươi có thể nói cho nàng biết được rồi chứ?”
Thiên Ám nghe vậy cũng lắc đầu nói:
“Không, ta phải bảo vệ nàng mười thế.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận