Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2516: Côn Bằng xuất hiện 2

Giao Long Vương cười thảm, bọn hắn được xưng là Long Tộc, thế nhưng trong lịch sử cũng chỉ là một con trùng nước mà thôi, nhận được đại ân của Côn Bằng mới tiến hoá thành Giao Long, tất cả nhân quả đều đang trả nợ.
Hơn nữa, nếu như những sinh linh này không có nhân quả Côn Bằng, chỉ có nhân quả tồn tại của bản thân sụp đổ, trong lúc đó biến mất một cách im hơi lặng tiếng thì cũng không đến mức đau khổ như thế.
Bọn hắn cảm nhận những nhân quả liên quan đến Côn Bằng từng chút từng chút một bị rút ra, cảm giác một cách rõ ràng quá trình ngọn lửa nhân quả đang thiêu đốt… Đây có thể nói chính là cực hình nhân gian.
Lúc này những di dân Côn Bằng cũng đang ở trong đau thương, sợ hãi không thôi.
“Chúng ta xong rồi.”
“Thì ra chúng ta là di dân Côn Bằng bị Thuỷ Đế lợi dụng…”
“Quên lãng thân phận của bản thân, nhận giặc làm cha nhiều năm tháng như vậy, lúc tỉnh ngộ lại phải tử vong hay sao… Ta không cam lòng.”
Tất cả mọi người đều tuyệt vọng vô cùng.
Lô hoả kia cũng hướng về phía bọn họ.
Lúc này ở bên cạnh Độc Cô Ngọc Thanh bỗng nhiên xuất hiện một nam tử áo đen.
Đương nhiên đó là Côn Bằng.
Hắn đứng chắp tay, lạnh nhạt nhìn lô hoả nhân quả to lớn trong thiên địa, sau đó thản nhiên vung tay lên.
Ngay lập tức, ngọn lửa nhân quả chuẩn bị hạ xuống những di dân Côn Bằng bỗng nhiên đều biến mất.
Mấy người Thuỷ Quy Nguyên đều không hề bị thương chút nào.
“Không… Xảy ra chuyện gì, vì sao bọn họ không bị thương?”
Kim Bằng Vương thấy thế nhất thời giật mình rồi.
Lô nhân quả này vốn chính được thiết lập ra để cho tiên dân di tộc, bọn hắn cũng chỉ thêm đầu vào mà thôi.
Nhưng mà bây giờ lô nhân quả lại có thể không có cách nào chạm vào người những tiên dân này được?
Không chỉ như vậy, lúc này ngay cả Đại Bằng Vương cùng Đà Quy Vương cũng bình an vô sự, ngọn lửa nhân quả này giống như là có mắt vậy, lại có thể không hề thiêu đốt bọn họ.
“Vì sao… Lẽ nào chúng ta không hề có một chút nhân quả nào cùng với Côn Bằng hay sao?”
Đại Bằng Vương thì thào.
“Này… Này có chút sỉ nhục bản Quy rồi, tổ tiên bản Quy từng tự mình yết kiến Côn Bằng, dựa vào cái gì mà ta lại không có nhân quả?”
Quy Mạn Mạn thì tức giận lên tiếng.
Nghe nói như thế, mấy người Thiên Điêu Vương ở bên cạnh trực tiếp muốn hộc máu.
Bởi vì bọn họ có một chút nhân quả với Côn Bằng, hiện tại cũng sắp chết rồi, thừa nhận sự đau khổ lớn lao, kết quả lão Ô Quy này còn cảm giác tức giận bất bình bởi vì không có nhân quả Côn Bằng?
“Không có khả năng… Cho dù không có nhân quả Côn Bằng, bản thân nhân quả của bọn họ cũng phải bị đốt cháy, vì sao…”
Côn Ngạc Vương rống giận.
Đó căn bản là không có khả năng.
Nếu như thực sự không có nhân quả Côn BẰng, thì phải giống như những sinh linh khác, nhân quả bị đốt cháy, biến mất im hơi lặng tiếng.
“Ồ… Đó là nha đầu Thanh Linh?”
Mà giờ khắc này, bên trong di dân Côn Bằng bỗng nhiên có người nhìn thấy được Thuỷ Thanh Linh.
Lúc này bọn họ đều nhìn về phía Thuỷ Thanh Linh.
“Thanh Linh nha đầu, ngươi không có chết?”
“Không đúng, ngươi có phát hiện ra hay không, dường như ngọn lửa nhân quả ở trong trời đất đều đang hội tụ về phía nha đầu Thanh Linh, nàng… Nàng chính là người chủ đạo của tất cả những nhân quả chỗ này.”
“Đúng vậy, người mà nhân quả trận này muốn tìm chính là nha đầu Thanh Linh, cho nên nàng chính là chủ tể đối với những nhân quả này.”
Những di dân Côn Bằng đều mừng rỡ như điên.
Đây là… Khả năng duy nhất.
“Nha đầu, ngươi không có việc gì… Không có việc gì là tốt rồi.”
Đôi mắt già nua của Thuỷ Quy Nguyên cũng hết sức kích động, dẫn theo tộc nhân đi tới, nói:
“Dọc theo con đường này đã xảy ra chuyện gì rồi? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…”
Thuỷ Thanh Linh muốn giải thích, thế nhưng nhất niệm của Côn Bằng cũng đã truyền vào trong đầu của nàng.
Nàng liền nói ngay:
“Lần này Thanh Linh đi ra ngoài có chút kỳ ngộ, thức tỉnh huyết mạch Côn Bằng.”
Nàng không có nhiều lời.
Nghe vậy mấy người Thuỷ Quy Nguyên đều mừng rỡ không thôi.
“Tốt… Thật tốt quá, thức tỉnh huyết mạch Côn Bằng, cuối cùng bộ tộc này của chúng ta cũng còn có một chút hy vọng.”
“Nhờ có Thanh Linh nha đầu, nếu không chúng ta thực sự đã chết chắc rồi.”
Bọn họ đều lên tiếng.
“Thì ra là thế… Thì ra là thế.”
Bên kia, Bằng Thiên Chung cũng hiểu ra mọi chuyện.
“Ta đã nói rồi, đời này bản Quy rất tốt số, làm sao lại có thể chết như vậy được?”
Quy Mạn Mạn cũng lên tiếng, nhanh như chớp, trực tiếp đi tới bên cạnh Thủy Thanh Linh.
Đại Bằng Vương cũng đi tới hành lễ.
“Là như thế này… Hai người Đại Bằng Vương không có chuyện, bởi vì bọn họ nhận được sự che chở của huyết mạch Côn Bằng…”
Mấy người Thiên Điêu Vương gần như chết đi, nhìn thấy cảnh tượng như vậy đều giống như nhìn thấy được cọng rơm cứu mạng.
“Vị cô nương này… Cứu chúng ta với.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận