Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2326: Đã lừa gạt chính mình

Lý Phàm nhẹ nhàng giơ tay lôi ngọc Hồng Trần ra ngoài.
Chỉ thấy ngọc Hồng Trần đã được Vân Khê dính lại cẩn thận rồi, tinh chất tuyệt hảo, mặc dù có một chút vết nứt, thế nhưng không hề ảnh hưởng đến mỹ cảm một chút nào.
Ở bên trên ngọc Hồng Trần còn có một chữ.
Phàm!
Lý Phàm giơ tay muốn cầm lấy ngọc Hồng Trần này.
Thế nhưng hắn còn chưa có chạm vào ngọc này, Vân Khê mơ ngủ đã giơ tay nắm lấy ngọc.
“Không một ai được chạm vào… Ai cũng không được… Nhất là Đại Ma Vương…”
Giọng nói mê man của Vân Khê truyền ra.
Lý Phàm không khỏi dừng lại.
Hắn do dự trong thoáng chốc.
Vốn dĩ hắn muốn cầm miếng ngọc này, sau đó hủy đi là xong hết mọi chuyện.
Thế nhưng bây giờ nhìn thấy Vân Khê quý trọng như vậy, hắn cảm thấy không nỡ.
Mà thôi, mà thôi.
Hắn lại đắp chăn cho Vân Khê một lần nữa, sau đó quay người rời đi.
Ra khỏi cửa, hắn đứng ở trong tiểu viện ngắm trăng, cầm lên quyển sách mà Vân Khê đã đọc sáng nay.
Dường như quyển sách này giống như một quyển nháp, bên trên quyển sách viết đầy thôi diễn.
Thôi diễn, chính là Vạn Cổ Chí Ám Chi Cục.
Ở bên trên trang sách, câu chú giải “Vạn Cổ Chí Ám, không đường có thể đi” đập thẳng vào mắt.
“Vạn Cổ Chí Ám, cho nên cần phải có ánh sáng, đêm tối nặng nề, cho nên cần phải có ngọn lửa…”
Lý Phàm thì thào, nói:
“Tinh Hỏa Liệu Nguyên thực sự là phương pháp phá giải, nhưng lại cần hi sinh rất nhiều… Ngọn lửa qua đi chính là tịch diệt…”
Hắn ngồi im một lúc lâu, suy nghĩ nhiều lần, bỗng nhiên đứng dậy, ném quyển sách này vào bên trong lò lửa.
Lý Phàm nhìn quyển sách bị đốt thành tro bụi, trong mắt tràn đầy vẻ bình tĩnh, ung dung.
Vỗ vỗ tay, hắn xoay người đi về phòng ngủ.

Đêm đã khuya.
Gió đêm thổi qua, ngôi sao như ẩn như hiện trên bầu trời, ánh trăng cũng đã bị mây đen che lấp.
“Vạn Cổ Chí Ám… Không đường để đi…”
Giọng nói của gà mái bỗng nhiên vang lên nói:
“Thì ra năm đó chủ nhân đã nghĩ đến kế sách phá giải… Nhưng vì sao cuối cùng vẫn một mình Thượng Lộ…”
Trong giọng nói rõ ràng tràn đầy vẻ tiếc hận cùng không thể giải thích được.
Cành cây đào khẽ rủ xuống nói:
“Chủ nhân là người duy nhất đã từng đi đến đầu nguồn từ vạn cổ đến nay, lại bình an quay trở về… Năm đó sau khi quay trở về, hắn rời khỏi thế giới Cấm Kỵ, đi tới tổ giới sương trắng…”
“Hắn sáng lập ra Luân Hồi của tổ giới sương trắng, nhưng sau khi hoàn thành Luân Hồi, hắn lại không có tiếp tục, cuối cùng vẫn lựa chọn một mình thượng lộ… Có kế sách phá giải, thế nhưng quá mức trầm trọng, cho nên chủ nhân cũng không cần tình nguyện…”
Giọng nói của cây đào nghiêm túc.
Gà mái lẩm bẩm nói:
“Rõ ràng đã tìm được kế sách phá cục, thế nhưng lại không tình nguyện sử dụng, một mình mang theo Luân Hồi đối phó với đầu nguồn…”
“Ở kiếp này… Chủ nhân lại đốt đi bản thảo, lẽ nào chủ nhân… Cũng muốn đưa ra sự lựa chọn giống như năm đó hay sao?”
“Nếu không giải quyết triệt để, cho dù chủ nhân có xuất hiện một lần nữa, lần này độc thủ cũng sẽ lại chỉ trốn hơn chục ngàn tỉ năm tháng… Cuối cùng cũng thất bại trong gang tấc…”
Cây đào im lặng một lúc lâu mới chậm rãi nói:
“Năm đó chưa từng sử dụng kế sách phá cục, hôm nay… Chủ nhân cũng không sử dụng, nếu không thì không phải là hắn.”
Giọng nói của gà mái run rẩy:
“Một đời chủ nhân đau khổ, chịu hết tất cả máu thịt và đau đớn của chư thiên, muôn đời nước mắt cùng thương tâm… Lẽ nào ở kiếp này lại phải để cho hắn một mình gánh vác hay sao?”
Cây đào lẩm bẩm nói:
“Bố cục của chủ nhân đến ngày hôm nay… Có lẽ còn có một kế sách khác…”
“Năm xưa ta và ngươi đều đã ngủ say, cuối cùng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, không có người nào biết được.”
Gà mái nghe vậy, ánh mắt bỗng nhiên liếc về bên phía ổ chó.
Ở bên trong ổ chó, con chó đen vốn đang giả bộ ngủ, lúc này bỗng nhiên cảm giác lông tơ dựng đứng, không khỏi mở mắt chó ra nói:
“Phượng… Phượng tỷ, có chuyện gì thế?”
Gà mái gằn từng chữ:
“Sau khi chúng ta ngủ say, chắc chắn chủ nhân đã từng thức tỉnh ngươi một lần… Rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì?”
Giọng nói nghiêm túc.
Mắt chó đảo vòng vòng rồi mới nói:
“Không… Không nhớ rõ…”
Gà mái nhẹ nhàng vỗ cánh.
Cành cây đào khẽ hạ xuống.
Cá chép cũng nổi trên mặt nước.
Cảm nhận được hơi thở biến hoá, con chó đen lập tức luống cuống nói:
“Gâu… Ta không biết, ta chỉ nhớ rõ chủ nhân đã từng mơ hồ nói qua, nếu như muốn thắng hắn ta phải dựa vào lừa gạt, lừa gạt tất cả, lừa gạt chính bản thân mình… Quên hết tất cả những thứ khác rồi.”
“Hơn nữa cho dù năm đó chủ nhân thực sự có làm cái gì, thế nhưng làm sao ta có thể bảo vệ giữ gìn được ký ức về những chuyện đó?”
“Các vị đại ca đại tỷ… Đừng đánh ta.”
Nó trực tiếp quỳ gục xuống, lạnh run.
Đối mặt với mấy vị này… Ngay cả trốn nó cũng khó có thể chạy thoát được.
Đám gà mái: “...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận