Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2391: Nơi từng sống

Giờ khắc này trong kiếm trận bỗng nhiên có vô số kiếm quang chiếu rọi trên người của hai người.
Kiếm ý gia tận, hai người giống như bước vào bên trong một dòng sông dài năm tháng nào đó, huyết mạch của bọn họ đang nổ vang, gien huyết sắc hiện lên, hợp thành một bức tranh thời không rộng lớn.

Kỷ nguyên bóng tối bao trùm, một số tiên dân đi ra từ trong bóng tối, người dẫn đầu tay cầm một chiếc đèn, ánh đèn dầu chiếu sáng bóng tối.
Tiên dân đang sinh tồn, tìm kiếm.
Không biết qua bao nhiêu năm tháng, bọn họ tìm được sự sống ở trong hư không, mới có khả năng dựng lên Phù Dao, lên trên chín tầng trời lấy được Tức Nhưỡng, hoá thành mặt đất, có tiên hiền tự tay móc máu thịt xương cốt của bản thân, mở ra sông nước bích thuỷ cho vùng đất khô cằn.
Bọn họ canh tác ở khắp mặt đất, sinh hoả ở trong mê muội, dùng máu lửa rèn ra kim loại của vũ trụ…
Trời rung đất chuyển, có đại tai nạn phủ xuống, hồng thuỷ ngút trời, mặt đất khô hạn, thiên hoả đốt sạch hết tất cả hy vọng…
Có người trị thuỷ, có người quan sát mặt trời, có người nhanh như tên bắn trời cao, có người hoá thành chim hàm mộc lấp biển… Bọn họ đang chống lại tai ương của tạo hoá, chống đối sự khó khăn khi khai thiên.
Cuối cùng tạo thành một thế giới bao la rộng lớn, diện tích vô ngần, sức sống bừng bừng, hoá thành niết bàn.
Nhưng đã có bóng tối cuốn tới từ một đầu nguồn không rõ, nuốt sống hy vọng, dập tắt ngọn lửa của sinh mệnh.
Trong tiên dân có cường giả đánh về phía bóng tối, thế nhưng chỉ đổi lấy thi thể tàn lụi.
Những tiên dân còn lại mới sáng tạo ra mặt đất, thành lập tế đàn, dùng ngọn đèn đã từng chiếu rọi bóng tối để chiếu sáng thi thể của bọn họ, để cho bọn họ mượn lực lượng của ngọn đèn để hoá thành Hoả Tinh khắp bầu trời…
Nhưng cũng bởi vì vậy mà ngọn lửa soi sáng toàn bộ thế giới này cũng bị tắt đi.
Từng bức tranh trôi qua, chớp mắt đã vạn năm.
Giờ khắc này, Phạm Dao Dao và Phạm Phách Minh đều cảm thấy kinh hãi sâu sắc.
Khi bọn họ nhìn thấy những hình ảnh này, bọn họ rõ ràng cảm nhận được một sự thức tỉnh từ sâu trong linh hồn, dường như huyết mạch ngủ say được kích hoạt lại, dường như nhớ lại lịch sử đã từng bị lãng quên…
“Đó là… Các vị tổ tiên.”
Phạm Dao Dao nói nhỏ, một loại cảm giác buồn bã tận sâu trong đáy lòng, nói:
“Ta nhìn thấy… Bọn họ đã từng dốc hết toàn lực vì thế giới này…”
Phạm Phách Minh nhìn về kiếm trận ở phía trước, lẩm bẩm nói:
“Nơi này là Nhiên Đăng Chi Địa, cũng là nơi ngọn đèn đã tắt đi… Dao Dao, chúng ta đi.”
Hắn vội vàng muốn nhanh chóng đến xem, nhìn xem di tích cổ xưa trước đây, nhìn xem ngọn đèn kia có còn ở đó hay không.
Bọn họ đi nhanh về phía trước ở trong kiếm trận.
“Huyết mạch tiên dân… Truyền thuyết là sự thực, hai huynh muội này là huyết mạch tiên dân, bọn họ là chìa khoá để mở ra kiếm trận kia.”
“Trời trợ giúp chúng ta.”
“Kiếm trận đã mở, mau đuổi kịp, đuổi kịp.”
Ở phía sau, đám người Nguyên Vô Cực đều mừng rỡ hét to.
Bây giờ kiếm trận đã hoàn toàn mở ra, tất cả mọi người đều chen nhau đi lên.
Bọn hắn tiến vào trong sơn cốc, xung quanh đều là những dấu vết của một mảnh hoang tàn nguyên thuỷ, búa đá sứt mẻ, thạch kiếm gãy nát, xương cốt hầu như mục nát rơi lả tả ở bên trong cỏ hoang.

Cùng lúc đó.
Ở phía sau, bên trong một mảnh sương mù dày đặc.
Lý Phàm đi vào bên trong những hòn đá màu đen, ánh mắt của hắn đảo qua những bức điêu khắc, khoé miệng bỗng nhiên mỉm cười.
“Thực sự… Có chút ý tứ.”
Hắn nói nhỏ.
Di tích cũ kỹ, dấu vết loang lổ… Ngọn lửa đã từng tắt, một bộ tộc đã từng biến mất.
Chỉ còn lại có tường đổ, mảnh đất hoang vu chôn giấu mồi lửa sinh mệnh lúc ban đầu.
“Ghi chép là sự thực… Ở đây chính là nơi tiên dân sáng thế trong truyền thuyết.”
“Có người nói, bản thân thế giới Cấm Kỵ là một mảnh hư vô, những tiên dân đã lấy Tức Nhưỡng từ cửu thiên, sáng tạo ra mặt đất, sinh trưởng ra vạn vật… Nơi này chính là nơi khởi nguồn của bọn họ.”
“Nơi khởi nguồn… Nhất định ngọn đèn kia đang ở chỗ này.”
Mọi người đều lên tiếng, mừng rỡ không gì sánh được.
Tất cả chuyện này đều chứng minh khoảng cách giữa bọn hắn đến cơ duyên đã rất gần rồi.
“Những tượng đá này được khắc kiếm đạo chân chính, chính là nơi phát ra kiếm trận vừa rồi…”
Kiếm Vô Danh nhìn những tảng đá ở xung quanh, vẻ mặt nóng bỏng không gì sánh được.
Hắn ta chính là cao thủ kiếm đạo, tất nhiên có thể cảm giác được những hình dáng kiếm đạo này trân quý đến mức nào.
Cho dù chỉ là một bức tranh cũng có thể tìm hiểu vạn năm, thu hoạch to lớn không gì sánh được.
Thế nhưng hắn ta dùng lực để ghi chép lại đều thất bại.
Chân hình đồ ẩn chứa chân ý quá mạnh mẽ, trừ khi có thể hiểu rõ, nếu không thì không có cách nào nhớ được.
“Đối với Thiên Kiếm Tông mà nói, những Chân Hình Đồ kiếm đạo này… Chính là cơ duyên lớn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận