Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2612: Con đường Sáng Thế 2

Nguyệt Chiếu Kinh có tổng cộng sáu quyển sách.
Mà người mới như Tử Lăng tối đa chỉ nhận được một quyển…
“Nhất định nàng đã học lén năm quyển sách khác.”
Có người lớn tiếng nói.
Mà Tử Lăng chỉ mỉm cười nói:
“Nguyệt Chiếu Kinh? Chưa từng học qua.”
“Ta chỉ nhàn rỗi không có chuyện gì, thích vẽ tranh về ánh trăng sáng mà thôi.”
Nói xong nàng nhìn về phía mọi người ở xung quanh nói:
“Còn có ai không phục nữa không? Mặc dù ta không am hiểu đánh nhau, nhưng các ngươi… Có thể lên cùng một lúc.”
Nghe nói như thế, sắc mặt của tất cả mọi người đều trở nên khó coi.
Cái này còn gọi là không am hiểu đánh nhau…
Thật quá đáng.
Thế nhưng quan trọng là trong lúc nhất thời thực sự không có một ai dám mạo muội khiêu chiến.
Dù sao Tử Lăng quá biến thái rồi, cảnh giới Thần Nguyệt… Bọn hắn khổ tu nhiều năm rồi cũng không có đạt được.
“Được rồi.”
Lúc này Chu Minh Thạch lên tiếng nói:
“Màn hài kịch đến đây là kết thúc. Ai dám góp ý bậy bạ với Tử Lăng cô nương thì đừng trách ta không nể mặt.’
Hiện tại lão đã mơ hồ hiểu ra vì sao một người mới đến như Tử Lăng lại có thể khiến cho bên phía Nguyệt Cung tự mình chiếu cố như vậy rồi…
Loại thiên phú này… Thật là đáng sợ.
Tất cả mọi người xung quanh đều không nói gì.
Mà Tử Lăng chỉ cúi đầu tiếp tục vẽ tranh, dường như chưa hề xảy ra chuyện gì.
“Con đường Sáng Thế có chuyện, bị hắc ám chú ý…”
Nàng nói nhỏ:
“Cây quế trong cung Quảng Hàm… Bị hắc ám xâm nhiễm.”
Sau khi nàng tiến vào thế giới Cấm Kỵ thì đã rơi vào châu Thái âm.
Lúc đó nàng xuất hiện ở ngay bên ngoài thánh cảnh Côn Luân, cảm giác được chắc chắn đèn Khởi Nguyên đang ở bên trong thánh cảnh Côn Luân, thế nhưng lại không có cách nào đi vào.
Chỉ có biện pháp đi theo con đường Sáng Thế thì mới có thể mở ra được thế giới kia…
Cho nên nàng mới tiến vào bên trong Nguyệt Đình.
Nhưng sau khi tiến vào bên trong Nguyệt Đình thì nàng lại phát hiện dường như ánh trăng… Bị ô nhiễm.
Nàng quan sát ánh trăng, vẽ xuống rất nhiều bức tranh Nguyệt Cung thế nhưng cuối cùng phát hiện ra vấn đề đang nằm ở cây quế.
Hắc ám đã sớm chôn sẵn một cái bẫy cho con đường Sáng Thế rồi.
Nếu như Nguyệt Đế thực sự đi lên con đường Sáng Thế, e rằng sẽ xảy ra vấn đề lớn…
Cho nên sau khi nàng tiến vào Nguyệt Đình thì đã vẽ một bức tranh miêu tả lại cảnh Nguyệt Đế… Cũng không biết Nguyệt Đế có cảm thấy được nguy cơ hay không.
Hôm nay vẫn còn phải nghĩ biện pháp đối phó với hắc ám, tránh cho việc khi Thánh Cảnh Côn Luân mở ra lại biến thành cầu nối cho hắc ám.
Nàng suy tư.
Mà ở bên kia, trên phi thuyền, ánh mắt của Nguyệt Vị Ương nhìn về phía Tử Lăng càng ngày càng trở nên lạnh lẽo.
Thiên phú của Tử Lăng quá mạnh mẽ, lại có thể ngộ ra Thần Nguyệt… Khiến cho nàng ta cảm nhận được uy hiếp.

Đồng thời.
Châu Thái Dương.
Một tòa phi thuyền đồng thời xuất phát.
Mục tiêu của bọn hắn là Thánh Thổ.
“Lâm sư đệ, ngươi đoán mệnh rất chuẩn, ngươi xem lần này chúng ta đi có thuận lợi hay không?”
Ở đầu thuyền, mấy người thanh niên đều trêu ghẹo hỏi Lâm Cửu Chính.
Lâm Cửu Chính mỉm cười nói:
“Tất cả đều thuận lợi.”
Bên trong hắc ám.
Dường như hắc ám càng ngày càng trở nên nồng nặc hơn, lực lượng hắc ám nào đó còn hắc ám hơn đang muốn xâm nhập vào vùng không gian này.
Trong lúc nhất thời, mấy đại đệ tử của Mặc Giả đều không hiểu sao lại cảm thấy một loại cảm giác nôn nóng bất an, dường như bản thân bọn hắn đang bị cô độc đoạn tuyệt với thế gian, bị hắc ám giam hãm.
“Sư huynh, ngươi đã đến rồi.”
Chỉ Giả quay đầu lại nhìn về phía một phương hướng khác, hắn ta nhẹ nhàng vung tay lên, hắc ám đang dần dần lan tràn ở bên người dường như cũng trở nên ngưng trệ.
Ở bên trong bóng tối nồng nặc có một sinh linh hắc ám đi tới, cả người của hắn ta giống như hắc ám cắn nuốt hết tất cả mọi thứ.
Ám Giả!
Hắn ta cũng tới.
“Tất cả chuyện này… Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Ám Giả trầm giọng lên tiếng nói: “Vì sao vị kia đột nhiên ra tay?”
Chỉ Giả nói:
“Ta bày một kế, mà vị kia… Trúng kế.”
Dường như ở trong giọng nói của hắn ta mang theo một loại cảm giác hưng phấn cùng chờ mong sâu sắc.
“Trúng kế?”
Ám Giả nghi hoặc.
“Trước đó khi người có liên quan đến hắn gieo xuống Tiên Chủng, hắn đã hy sinh bổn nguyên Tiên Đạo của mình để thức tỉnh Tiên Thổ.”
“Cho nên ta sử dụng thủ đoạn để ép hắn, hiện tại quả nhiên… Hắn cũng lấy ra bổn nguyên Thánh Đạo rồi, khiến Thánh Thổ xuất hiện lại một lần nữa.”
Chỉ Giả không khỏi mỉm cười nói:
“Sư huynh, ngươi không cảm thấy đây là cơ hội tốt nhất hay sao?”
“Hủy nguyên đốt trụ, nếu như hắn chỉ ngồi xem, mặc kệ thì chúng ta cũng không thể làm gì được hắn, nhưng nếu như hắn vẫn còn thương tiếc những con kiến ở trên thế gian này, khiến cho Tiên Đạo, Thánh Đạo tái hiện…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận