Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2246: Thanh trừ kẻ phản bội

Ở bên trên tế đàn có toàn bộ mười hai phương vị, sử dụng các loại nguyên thạch cực phẩm để khắc trận văn, nối liền với nhau.
Đây chính là do mười hai vị Tế Thế Giả lưu lại.
Sử dụng núi Tế Thế để đặt tế đàn trung tâm, phạm vi nghìn dặm ở xung quanh đã được thành lập nên một vòng bảo vệ từ tám toà thành lớn, bên trong mỗi một toà thành trì có thể chứa được khoảng một trăm triệu người.
Tám toà thành lớn cấu kết ngang dọc, giống như một bát quái đồ, đồng thời cũng được khắc một loại trận pháp đặc biệt, có thể ngưng tụ nguyện lực của tất cả mọi người ở trong thiên hạ.
Đây chính là trận pháp hoàn chỉnh của đại trận Tế Thế.
Đến lúc đó, mười hai Thượng Lộ Giả chủ tế ở trên núi Tế Thế, cánh cửa kia sẽ xuất hiện, mà tám toà thành lớn sẽ hấp dẫn toàn bộ nguyện lực của sinh linh trong Chân Tổ Giới, đánh mở cánh cửa kia, thực hiện Cử Thế Thượng Lộ.
Hôm nay.
Dưới núi Tế Thế, toàn bộ những tông môn đỉnh cấp trên thế gian, cao thủ truyền thừa đều đang chờ đợi, người ra tấp nập.
Ngoài nghìn dặm, tám toà thành lớn đều đã kín người từ lâu, lúc nào cũng có thể cung cấp một số lượng lớn nguyện lực.

Châu Thiên Giáng, ở bên trong một ngọn núi cao cách núi Tế Thế một khoảng cách cực kỳ xa xôi.
Một đám sinh linh sương mù xám đang đứng lặng người, ngắm nhìn về phía núi Tế Thế.
“Đại trận Tế Thế… Khí thế cuồn cuộn khiến cho người ta nhìn mà kinh hãi, không hổ là thủ bút của vị mang điểm cuối của vạn đạo…”
Phượng Thanh Cương không khỏi lên tiếng, trong giọng nói lại mang theo sợ hãi cùng kính nể.
“Thực sự rất mạnh mẽ, pháp trận như thế, e rằng toàn bộ biển sương mù xám cũng không có người nào có thể phá được…”
“Dây là phong thái của vị mang điểm cuối của vạn đạo sao? Rõ ràng Cửu Pháp được truyền khắp thế gian, đại trận tế thế cũng công khai không ẩn giấu, thế nhưng không hề lo lắng bị người khác phá hoại một chút nào cả…”
“Trên thực tế, thế gian này thực sự không có người nào có thể phá giải được Cửu Pháp cùng với Tế Thế trận của nàng được…”
Một đám Bá Chủ sương mù xám đều lên tiếng.
Bọn hắn đều có một loại cảm giác bất lực.
Bây giờ rốt cuộc bọn hắn cũng đã hiểu rồi, vì sao ngay cả đám Chân Tổ cũng đều không có cách nào, chỉ có thể thông qua truyền pháp sương mù xám vào trong một giới này để ngăn cản bước chân của Cửu Pháp…
Bởi vì nữ nhân kia thực sự rất khó giải quyết.
Chỉ cần đi theo bước chân của nàng, không xảy ra vấn đề gì thì sẽ không có người nào ngăn cản được.
“May mà, may mà chúng ta đã truyền pháp đúng lúc, hôm nay người của chúng ta đã rải rác ở bên trong tám toà thành trì đó…”
Một Bá Chủ cảm thấy may mắn nói:
“Đến lúc đó, nguyện lực không có cách nào hội tụ được, thậm chí sẽ châm ngòi nổ, ha ha ha, bây giờ tràng diện lớn bao nhiêu thì lúc đó bãi tha ma sẽ rộng rãi đến chừng nào.”
Trên mặt của bọn hắn đều lộ ra ý cười.
Trải qua sự nỗ lực của các cổ tộc trường sinh cùng với Thượng Lộ Giả của Thần Điện Tế Thế tự mình xuất mã… Hôm nay Chân Tổ Giới đã có một lượng lớn người phản bội.
Có rất nhiều người gia nhập vào biển sương mù xám.
“May mà một giới này vẫn còn có rất nhiều con kiến dốt nát…”
Phượng Thanh Cương lẩm bẩm.
Trên thực tế, sở dĩ có nhiều người lựa chọn bán giới như vậy, nói theo một ý nghĩa nào đó, cũng bởi vì bọn hắn ngu ngốc…
Đẳng cấp của bọn hắn quá yếu, nghĩ rằng đi trên con đường Cửu Pháp quá chậm quá khổ cực, không bằng pháp của biển sương mù xám, trực tiếp chiếm được tiện nghi.
Nhưng bọn hắn lại không biết, con đường Cửu Pháp ở dưới chân của bọn hắn khiến cho những người mạnh nhất của biển sương mù xám cũng đều phải kiêng dè.
Khi bọn hắn quỳ gối ở trước mặt biển sương mù xám, hoan hô bản thân đã đi lên đại đạo quang minh thì cũng không hề biết mình đã vứt đi đồ vật quý giá nhất.
“Các vị đại nhân.”
Lúc này ở phía sau bọn hắn, Trưởng Tôn Trường Thanh nói;
“Để tránh xảy ra biến cố, ta đề nghị do mấy người chúng ta đi trước toạ trấn, chờ đến lúc đại trận mở ra, dẫn tất cả mọi người đi phá hỏng nguyện lực, thế nào?”
“Các vị đại nhân chỉ cần chờ đợi ở nơi này, chúng ta sẽ cố gắng hết sức.”
Nghe vậy trong mắt của đám người Độc Cô Tẫn Thiên cũng trở nên nóng bỏng.
Đây chính là một cơ hội tốt để lập công.
Phượng Thanh Cương nghe vậy liền mỉm cười nói:
“Có thể, nhưng các ngươi không thể đi hết được.”
“Ngươi lưu lại đi, những người còn lại đi làm.”
Phượng Thanh Cương tâm tư thâm trầm, hắn ta mơ hồ thầm nghĩ dường như bản thân không nhìn thấu được tâm tư của Trưởng Tôn Trường Thanh, cho nên giữ người này ở bên cạnh, tránh phát sinh biến cố.
Nghe vậy sắc mặt của Trưởng Tôn Trường Thanh có chút khó coi nói:
“Đại nhân, ta luôn trung thành và tận tâm với biển sương mù xám, thực sự muốn lập công với biển sương mù xám…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận