Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2709: Ăn Khiêu Đại Thần 2


Từng cảnh tượng được chiếu rọi ra, Ngao Vô Song từ tổ địa Yêu tộc tiến vào bí cảnh Luyện Yêu Hồ khi xưa…
“Thế nào, khỉ nhỏ, ngươi nhớ ra rồi sao?”
Ngao Vô Song đặt câu hỏi.
“Suy nghĩ bẩn thỉu.”
Bên trong Đạo Cảnh Địa, Lục Thái Linh chỉ lạnh lùng lên tiếng.
Nàng biết tất cả mọi chuyện mà Ngao Vô Song sử dụng pháp lực để hồi tưởng thực sự đã từng xảy ra chân thực.
Ở bên trong dòng năm tháng này, dường như có một ý niệm khác của nàng đã cùng nhau trải nghiệm thời không luân hồi cùng với kẻ phản bội Ngao Vô Song…
Nhưng thế thì đã sao?
Chỉ có hắc ám mới là kết cục, cho dù ý niệm kia thực sự thuộc về nàng thì đó cũng là ma niệm nên chém bỏ.
“Ngươi vẫn còn hành động điên rồ nữa sao…”
Ngao Vô Song có chút đau đầu, sao khỉ nhỏ này lại khó chơi như thế.
“Khụ khụ…”
Lúc này Khiêu Đại thần ho khan một tiếng nói:
“Ừm, đám Vô Thượng đã phát hiện ra vị trí của ngươi, hiện tại đang từ nhiều phương hướng vây kín ngươi rồi.”
“Ngao Bào Bào nhanh một chút, trêu chọc tiểu muội muội… Có nên đổi một thời điểm khác hay không?”
Nghe vậy Ngao Vô Song lập tức nóng nảy nói:
“Tại sao bọn hắn lại đến tìm ta nhanh như vậy được?”
Khiêu Đại Thần nói: “Bởi vì ta có chỉ dẫn cho bọn hắn một chút…”
Ngao Vô Song thực sự muốn bóp chết tên Khiêu Đại Thần này, lão hố hàng…
“Ngươi chờ, ta không để yên cho ngươi đâu.”
“Ta phải nghiền nát ngươi thành tro bụi.”
Hắn ta nổi giận.
Mà Khiêu Đại Thần cũng nói:
“Suy nghĩ tốt… Phiền ngươi sửa lại một chút, đổi thành tuyệt đối không thể nghiền nát ta thành tro bụi.”
Ngao Vô Song sửng sốt một chút, thế nhưng lập tức kịp phản ứng:
“Ta chúc ngươi nhất định sẽ không bị ta nghiền nát thành tro bụi.”
Nói xong hắn ta xoay người bỏ chạy.
Đi thẳng đến một Tinh Giới khác, Đại Khư Giới.
Bởi vì sơn thôn nhỏ từ Cõi âm tiến vào Thần Giới chính là ở trong Đại Khư Giới.
Rất nhanh, hắn ta đã đi tới Đại Khư Giới.
Ngày hôm nay Đại Khư Giới phồn vinh hưng thịnh, bị hoàng triều Mộc Linh thống trị.
Hoàng triều Mộc Linh đã trở thành một trong thế lực cường đại nhất của Thần Giới, một trong những nhân vật quan trọng nhất của liên minh Hoang Thiên, Mộc Uyển Thanh chính là nữ hoàng của hoàng triều Mộc Linh.
Một giới này có rất nhiều cao thủ, tu giả cảnh giới Nạp Cấm, Thừa Phong, Tức Nhưỡng cũng không thiếu.
Mà ở Đại Khư Giới có một mảnh thánh địa, Đại Hoang Táng Thần.
Nữ hoàng Hoàng triều Mộc Linh Mộc Uyển Thanh đã từng đi ra từ Đại Hoang Táng Thần, mà tất cả mọi người đều biết, lúc chủ nhân Hoang Thiên giáng lâm tới Thần Giới cũng là ở trong Đại Hoang Táng Thần.
Cho nên mảnh đại hoang này đã mang ý nghĩa tượng trưng, không có người nào có thể đi vào được, có trọng binh thủ hộ.
Ngao Vô Song đã đạt tới Vô Thượng, hắn ta lặng lẽ không một tiếng động đã đi tới chỗ sâu bên trong Đại Hoang Táng Thần rồi.
Không bao lâu hắn ta lại nhìn thấy được một cái hố lớn…
Rất giống với cái hố ở bên trong Võ Hoang Giới của Tổ Giới Hỗn Độn.
“Khiêu Đại Thần, lại bày binh bố trận sao?”
Ngao Vô Song đặt câu hỏi.
Khiêu Đại Thần cũng cười nói:
“Không, đổi sang cái khác.”
“Những tên kia vẫn còn phát huy được một số lực lượng có hạn ở bên trong trận pháp kia… Ừm, phải đổi sang cái khác, nếu không thì không có cách nào nghiền nát ta thành tro bụi được…”

Mà giờ khắc này.
Thế Giới Cấm Kỵ, Khủng Thú Sơn Lâm, trong sơn thôn nhỏ.
“Không tệ, còn là nguyên liệu nấu ăn cấm Vô Thượng.”
“Đúng vậy, ta ăn đầu, đã nhiều năm như vậy không ăn Vô Thượng hắc ám, cũng đã sắp quên mất mùi vị rồi.”
“Thiếu ăn quá, Khiêu Đại Thần có chút keo kiệt, chúng ta ra tay giúp đỡ mà chỉ cho ít như vậy sao? Để cho hắc ám sát vách nhìn thấy lại cho rằng chúng ta không ăn nổi.”
Các thôn dân tụ tập chung ở một chỗ, một con gà lớn màu đen nặng mấy trăm cân đã bị ăn sạch sẽ.
Thế nhưng tất cả mọi người… Vẫn còn chưa có thoả mãn.
Mà ở bên kia lúc này Minh Thiên Bắc cùng với mấy vị Ma Soái Huyết Qua đã lạnh run rồi.
Những vị đại lão này quá kinh khủng lại có thể ăn Vô Thượng hắc ám, thế nhưng lại nhẹ nhàng thoải mái như thế…
Bọn họ cũng được ăn một ít, thế nhưng phát hiện sức mạnh của bản thân đối với sức mạnh Vô Thượng Hắc Ám căn bản quá kém, mỗi một miếng thịt đều mất thời gian luyện hoá rất lâu, ăn nhiều thì sẽ dễ bị tiêu hoá kém mất.
“Ồ?”
Lúc này dường như Nhị đại gia bỗng nhiên cảm nhận được cái gì đó nói:
“Đừng hoảng hốt… Chúng ta còn có đồ ăn.”
Ông xoa xoa tay, trong đôi mắt già nua lại có chút hưng phấn nói:
“Rất nhiều năm rồi, cuối cùng lúc này lại có thể ăn ngon một bữa…”
Nói xong ông đứng dậy, chống gậy đi về phía tiểu viện của Lý Phàm.
“Lão Triệu đi đâu thế?”
Trương đại bá nghi hoặc hỏi.
Nhị đại gia nói:
“Ừm… Ăn Khiêu Đại Thần đó, gọi mấy vị kia ở trong tiểu viện tới mới nuốt trôi được…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận