Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2430: Quá khứ của Khiêu Đại Thần. 2

Phạm Trường Thọ gật đầu nói:
“Đúng vậy… Đánh cược một lần, chỉ có thể đánh cược một lần.”
Trên mặt của lão có chút cay đắng nói:
“Huyết mạch tiên dân chúng ta đã suy yếu quá nhiều, ta sắp không thể chịu được nữa rồi, nếu như không nắm chặt lấy cơ hội này, có khả năng vinh quang cùng hy vọng của viễn cổ… Cũng không thể xuất hiện một lần nữa rồi.”
Dường như Phạm Thanh Vân cũng hiểu được rồi, vì sao lúc trước Phạm Trường Thọ lại cố chấp như vậy… Lão đang đánh cược tương lai của Phạm gia.
“Như vậy còn hai câu sau?”
Phạm Phách Minh hỏi.
Phạm Trường Thọ nói:
“Xây dựng lại Thánh Nguyên Hoang Thiên… Các ngươi có biết vì sao sau Tiên dân, trên thế gian lại xuất hiện nhiều Đại Đế như vậy không?”
“Bởi vì… Ở trong mông muội, tiên dân đã luyện ra được Thánh Thổ, Thánh Thủy, Tiên Thiên Đế Kim, khí Thái âm Thái Dương… Thế nhưng đều bị cướp đi.”
Bên trong đôi mắt già nua của lão bắn ra sự căm hận nói:
“Tiên dân hy sinh chính mình, từng ngày khai hoang lấp biển mới có thể sáng tạo ra được một ít tịnh thổ sinh mệnh, đồng thời truyền pháp tu hành khắp thế gian…”
“Thế nhưng trước đây sau khi tổ tiên chôn thân trong hắc ám, trên thế gian đã có người thừa dịp ngọn lửa sương trắng tắt đi, bộ tộc tiên dân bị tổn thương nguyên khí nặng nề, nhân lúc tiên dân cháy nhà mà đi hôi của…”
“Toàn bộ tất cả mọi thứ bên trong Tịnh Thổ Sinh Mệnh đều bị người ta chiếm đoạt… Những tiên dân chỉ có thể bỏ chạy giấu kín.”
“Lôi Đình cũng giống như thế, sở dĩ Lôi Đế đắc đạo cũng bởi vì năm đó đã cướp được một đạo Thánh Nguyên mà thôi.”
Nghe vậy trong lòng mấy người Phạm Phách Minh, Phạm Dao Dao không nhịn được mà sinh ra sự tức giận.
Tiên dân sáng thế truyền pháp khắp thế gian, thế nhưng sau khi tổ tiên tiên dân chết đi ở trong hắc ám, thời gian bộ tộc tiên dân đang bị tổn thương nặng nề… Lại bị người ta phân chia Tịnh Thổ Sinh Mệnh mà bọn họ đã từng tâm huyết tạo ra.
Chuyện này… Khiến cho người khác oán giận.
“Nhiều năm qua, những Đại Đế cao cao tại thượng này đều liên tục truy sát những tiên dân.”
“Bởi vì bọn hắn căn bản không cho phép những tiên dân tiếp tục ở lại trên thế gian này.”
“Đây chính là nguyên nhân vì sao chúng ta càng ngày càng yếu đi, trong quá khứ, tộc của ta đã từng xuất hiện tu giả cường đại, thậm chí còn từng ra tay đối với Lôi Đình, thế nhưng… Đều chết hết.”
Trong mắt của Phạm Trường Thọ có nước mắt chảy xuống, nói:
“Lão tổ, lão tổ, lão tổ của ta… Đều chết hết, chết ở trong tay của Lôi Đình.”
Lão nắm chặt bàn tay, bên trong đôi mắt già nua đỏ như máu, nói:
“Ta vẫn luôn luôn chờ, chờ đợi đến một ngày khi tiên đoán của Khiêu Đại Thần có thể trở thành sự thực… Chúng ta mới có cơ hội báo thù.”
“Hôm nay cơ hội báo thù đã tới… Xây dựng lại Thánh Nguyên, Lôi Đình sụp đổ.”
Lão ngẩng đầu nhìn về phía Phạm Phách Minh và Phạm Dao Dao nói:
“Lần này các ngươi đi gặp được cơ duyên, nhất định có thể giết chết được Lôi Đình… Cho nên ta muốn cho các ngươi tiến vào phạm vi quan sát của Lôi đình.”
“Bởi vì trước hết các ngươi chỉ có thể lấy được thân phận Thiên Mệnh Đạo Tử, tiến vào Tịnh Thổ Lôi Đạo mới có thể đối phó được Lôi Đình… Bằng không một khi Lôi Đế trốn đi, muốn báo thù thì chúng ta cũng không thể tìm ra được nữa rồi.”
Đây chính là nguyên nhân tất cả mọi chuyện mà lão đã làm, đối phó với Tằng gia, cố ý xuất hiện ở trước mặt đám người Thủy Tĩnh.
Báo thù! Báo thù!
“Phách Minh… Lần này các con đi đến dãy núi cấm kỵ, rốt cuộc đã gặp phải cái gì?”
Phạm Thanh Vân nói với hai người Phạm Phách Minh.
Phạm Trường Thọ cũng vô cùng khẩn thiết, trong đôi mắt tràn đầy sự chờ mong.
Phạm Phách Minh nói:
“Chúng ta gặp được tổ tiên… Cùng với… Sư phụ của tổ tiên…”
Hắn yếu ớt lên tiếng, thế nhưng Phạm Trường Thọ và Phạm Thanh Vân đều giật mình.
Tổ tiên… Cùng với sư phụ của tổ tiên?
Đây là cái quỷ gì?
Trên một con đường.
Một đội nhân mã uy vũ bất phàm đang đi tới.
Bọn hắn đều cưỡi Điện Giác Mã, chỉ có một người trẻ tuổi là cưỡi Bích Thủy Ngưu.
“Thủy Tĩnh công tử, vì sao ngươi lại ra tay đối với hai người kia? Bọn hắn đáng giá sao?”
Vẻ mặt Lôi Kiêu hết sức nghi hoặc nhìn về phía Thủy Tĩnh.
Hiện tại, hắn ta vẫn không hiểu tại sao Thủy Tĩnh lại hành động như vậy.
Thủy Tĩnh mỉm cười nói:
“Thử mà thôi.”
“Bọn hắn… Nếu như ta không đoán sai, có lẽ là huyết mạch tiên dân.”
Huyết mạch tiên dân.
Nghe vậy, sắc mặt của Lôi Kiêu đại biến, lập tức ghìm chặt ngựa, nói:
“Lại là dư nghiệt tiên dân… Bây giờ ta phải quay trở về giết chết bọn hắn.”
Bên trong Lôi Đình có một quy huấn bất thành văn, bất cứ khi nào nhìn thấy huyết mạch tiên dân thì phải giết chết không luận tội.
“Giết chết bọn hắn?”
Thủy Tĩnh lại cười nói:
“Giết bọn chúng đi, e rằng chỉ sợ đại nhân nhà ngươi sẽ phải hối hận.”
Lôi Kiêu lạnh nhạt nói: “Hối hận? Thủy Tĩnh công tử, lẽ nào bên phía Đế Đình Thủy Đạo chưa nói với ngươi, không thể bỏ qua dư nghiệt tiên dân hay sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận