Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2418: Lôi đạo không thể sụp đổ 2

Ký Sinh… Nói theo một ý nghĩa nào đó, chính là là Chế Đạo Giả cao cấp nhất ký sinh ở bên trong Đạo Cảnh Địa của một tu giả yếu kém.
Hắc ám đã tới, cuối cùng có rất ít người có thể sống được, người vốn ở gần hắc ám, bị hắc vụ ảnh hưởng… Xác suất sống tiếp sẽ lớn hơn.
Chỉ cần tu giả bị ký sinh còn sống, Chế Đạo Giả này sẽ có cơ hội tái hiện.
Đây chính là ý nghĩa chân chính của con đường Ký Sinh.
Nhưng mà Lôi Đông Vân cũng không biết nhiều như vậy, hắn ta chỉ biết rằng bản thân nhận được mệnh lệnh là tìm kiếm người đã từng tiếp xúc qua hắc vụ.
Chỉ cần là người như thế, cho dù tư chất có yếu kém đến mức nào đi chăng nữa, các đạo thống đều phải đập mạnh tài nguyên để phát triển.
“Có người đến.”
Có người lên tiếng chỉ về đằng trước, chỉ thấy ở bên trong dãy núi có một lão già điên điên khùng khùng chạy ra ngoài.
“Ha ha ha, tốt tốt tốt, ta nhập đạo rồi, ta nhập đạo rồi…”
Lão ta vừa chạy, hơn nữa còn điên cuồng cười to.
“Đây là… Kiếm Vô Danh?”
Lão bộc Lôi Thanh ở bên cạnh khiếp sợ lên tiếng nói: “Hắn ta bị điên rồi sao?”
Nhưng thần sắc của Lôi Đông Vân khẽ thay đổi, nói:
“Thiên Mệnh Đạo Tử, lập tức lưu hắn ta lại.”
Ngay lập tức có cao thủ lôi đạo ra tay giữ Kiếm Vô Danh lại.
“Lôi sử đại nhân, hắn ta… Phát điên rồi.”
Lôi Thanh có chút không hiểu lên tiếng.
“Ngươi biết cái gì.”
Lôi Đông Vân cũng lạnh lùng nói:
“Người điên thì như thế nào? Người điên cũng có thể trở thành Thiên Mệnh Đạo Tử.”
Cho dù là người điên, tốt xấu gì người ta cũng từng nhìn thấy hắc vụ, hắc ám thực sự phủ xuống, nói không chừng Đại Đế có thể mượn nhờ kẻ điên này để tìm cơ hội sống sót.
Cho nên phải mang đi, cùng lắm thì tập trung hầu hạ, đôi ba tài nguyên cũng có thể biến người điên trở thành cao thủ tuyệt thế.
Ngay sau đó lại có một số người chạy ra, thế nhưng toàn bộ đều phát điên rồi.
Khi Lâm Nhất Hạo đi ra, hắn ta cười khúc khích, thế nhưng lại khiến cho Lôi Đông Vân chú ý, bởi vì hắn ta phát hiện bổn nguyên của Lâm Nhất Hạo gần với hắc ám hơn so với những người khác.
Hắn ta cũng không biết ở bên trong Đạo Cảnh Địa của Lâm Nhất Hạo từng có hủ nô hắc ám ở lại.
“Đáng tiếc… Thần chí không rõ ràng, nếu như có thể sống lại, có thể nói chính là Thiên Mệnh Đạo Tử hoàn mỹ.”
Lôi Đông Vân nhìn Lâm Nhất Hạo, vẻ mặt tiếc nuối.
Ngay sau đó lại có rất nhiều người điên chạy ra ngoài, có khoảng chừng mấy chục người, toàn bộ đều bị Lôi Đông Vân bắt hết.
Thực ra đối với hắn ta mà nói, đây đã là thu hoạch xa xỉ, phải hiểu rằng, người đã từng tiếp xúc qua hắc ám mà còn sống sót, trăm ngàn năm khó có thể tìm thấy được một người.
Ngay cả đám Thủy Đế, Thổ Đế, Kim Đế đã từng đi xa hơn trên con đường Ký Sinh cũng chưa hẳn tìm được mấy tên truyền nhân đâu.
“Nơi ấy còn có một người… Hắn ta… Rất đen!”
Lúc này bỗng nhiên có người kinh hô lên tiếng.
Lôi Đông Vân lập tức ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy ở bên trong núi rừng có một nam nhân trung niên đi ra, da của hắn ta đen nhẻm, như là bị một miếng vải đen thối rữa quấn lấy vậy.
“Bắt hắn ta tới đây.”
Lúc này Lôi Đông Vân lên tiếng, hắn ta cảm giác người này… Dường như càng thêm hắc ám hơn so với những Thiên Mệnh Đạo Tử kia.
Một đám người lập tức bao vây hắn ta lại.
“Các ngươi… Các ngươi là ai? Chặn ta lại làm gì?”
Nhìn thấy nhiều người xông tới như vậy, Ngao Vô Song nhất thời ngạc nhiên.
“Ồ, người lại không bị điên?”
“Đại nhân, hắn ta không có điên.”
Những cường giả đi ra từ bên trong Lôi Đạo tịnh thổ đều giật mình.
Lôi Đông Vân thấy thế càng vô cùng khiếp sợ, hắn ta đi tới trước mặt của Ngao Vô Song, quan sát trên dưới, bỗng nhiên ngạc nhiên.
“Này… Thiên Mệnh Đạo Tử, Thiên Mệnh Đạo Tử hoàn mỹ.”
“Lôi đạo được cứu rồi… Tiên đoán của Khiêu Đại Thần có thể bị giải trừ. Tuyệt đối có thể được giải trừ.”
Hắn ta có vài phần địa vị ở bên trong Đế đình lôi đạo, cho nên biết được một ít bí mật…
Lôi đạo không đường đế đình sụp đổ, còn đến U Châu kiếm Côn Bằng.
Đây chính là lời dự đoán thứ ba của Khiêu Đại Thần.
Hôm nay đã tìm được Thiên Mệnh Đạo Tử hoàn mỹ…
Rất có thể tiên đoán của Khiêu Đại Thần sẽ bị phá giải, con đường Lôi đạo có thể đi, đế đình cũng sẽ không bị sụp đổ.
Mà Ngao Vô Song nghe nói như thế, không hiểu sao trong lòng có chút dự cảm xấu.
Lúc này.
Lý Phàm mang theo Độc Cô Ngọc Thanh chạy tới khu vực của Khủng Thú Sơn Lâm.
Bọn họ rời khỏi dãy núi Hàn Thước nhanh nhất, bởi vì dọc theo đường đi căn bản không có bất kỳ thứ gì ngăn cản, xuống núi giống như dạo chơi, cho nên người của lôi đình còn chưa tới thì bọn họ đã rời đi rồi.
Phạm Dao Dao cùng với Phạm Phách Minh cũng đi theo ở phía sau bọn họ.
“Gặp nhau chính là có duyên, không ngại quay trở về thôn ăn bữa cơm nhạt chứ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận