Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2478: Vô Song đưa đèn 2

Mới vừa tiến vào sơn thôn nhỏ, thế nhưng Nhị đại gia bỗng nhiên lại nhớ tới chuyện gì, vỗ đầu một cái rồi nói:
“Ồ, ta thực sự là già cả nên hồ đồ rồi, thiếu chút nữa là quên mất.”
Ông nói với mấy người Độc Cô Ngọc Thanh: “Ngọc Thanh, mọi người quay về trước đi, ta còn có chút việc.”
“Khiêu Đại Thần từng nói qua, năm nay lần đầu tiên khi có tiếng sấm đánh sẽ có người mang đồ vật quay trở về cho ta… Ta phải chờ một chút.”
Nghe vậy trong lòng của Độc Cô Ngọc Thanh khẽ động, Khiêu Đại Thần sao…
Hôm nay hắn cũng đã biết được Khiêu Đại Thần đi từ trong thôn ra.
Năm đó sau khi Khiêu Đại Thần rời khỏi thôn, sư phụ mới quay trở về.
Hơn nữa thời điểm Khiêu Đại Thần ở đây, dường như có địa vị rất cao, thống lĩnh người ở trong thôn đối kháng với rất nhiều chuyện quái lạ…
Hôm nay tiến vào thế giới Cấm Kỵ, hắn càng phát hiện toàn bộ thế giới Cấm Kỵ bị bao phủ bởi một tầng sương mù dày đặc, có liên quan chặt chẽ đến vị được gọi là Khiêu Đại Thần kia.
Dường như hắn đang bố cục hắc ám.
Lẽ nào rốt cuộc ngày hôm nay sơn thôn nhỏ sẽ chân chính gia nhập bàn cờ hay sao…
Nhưng hắn chỉ yên lặng không nói gì, gật đầu:
“Vậy chúng ta sẽ đi trước.”
Lúc này hắn dẫn theo một đám người đi về phía trong thôn.
Mấy đứa nhóc Vương Nhị Tiểu thì chạy trước, đi đến từng nhà, thông báo cho mọi người chuẩn bị mở tiệc.

“Sét đánh trời này đến cũng quá nhanh, mà đi cũng quá nhanh…”
“Khiêu Đại Thần đi ra ngoài nhiều năm như thế cũng không thấy quay trở về… Haiz, sợ là chết ở bên ngoài rồi…”
Nhị đại gia nằm lại trên ghế thái sư của mình, gió mát phất phơ, ông không khỏi đắp một cái chăn mỏng, nhắm mắt dưỡng thần, dường như đang nhớ lại chuyện gì đó…
“Mở tiệc thôi!”
“Mở tiệc thôi!”
Bên trong sơn thôn nhỏ, âm thanh của những đứa trẻ vang lên không ngừng.
Nhà nhà đều bắt đầu di chuyển ra ngoài, già trẻ dìu dắt nhau, nam nữ già trẻ đều cầm các loại nồi chén bát đũa. toàn bộ đều tập trung ở bên ngoài bãi đất trống.
Độc Cô Ngọc Thanh kéo rất nhiều Lôi Điểu đặt ở bên trên bãi đất trống, giao cho mấy người Trương đại bá và Vương đại thẩm, sau đó đi về phía tiểu viện.

Lúc này.
Trong tiểu viện.
Lý Phàm rảnh rỗi buồn chán dẫn theo Cung Nhã đi làm vườn.
Hắn đánh không ít nước giếng, tưới cho những thực vật được trồng ở trong tiểu viện, hôm nay xuân đã qua tiết tháng ba, trong tiểu viện là một mảnh xanh tươi.
Cây Thế Giới đã mọc lên mầm cây mới, mỗi một chiếc lá đều giống như chở đầy lạc ấn của một thế giới, có khí cơ thần bí đang lưu chuyển, dường như đang sinh ra hình thức ban đầu của một thế giới mới.
Lúc ở Cõi âm, Dương Gian, Cây Thế Giới đã hấp thụ không ít lạc ấn thế giới lưu lại ở bên trong cây, những lạc ấn thế giới kia vẫn chưa biến mất, ngược lại được chứa đựng ở bên trong đó.
Còn Thần Huyết Thảo của Nam Phong, lúc còn ở Cõi âm, sói con ngậm nó mang đến cửa thôn, ngày hôm nay đã lớn lên hết sức tươi tốt, có tổng cộng chín cái lá cây, màu lá vô cùng tốt.
Nguyên Thuỷ Thần Bồ mọc ra rất nhiều mầm cây nhỏ, cành đã cao bằng một người, Lý Phàm nghĩ có lẽ năm nay là có thể kết quả rồi, hắn còn nhớ rõ ràng cây nho của Tử Lăng vừa lớn lại vừa chắc chắn, cho nên lúc đào đất đã đặc biệt cẩn thận.
Liên Hoa của Long Tử Hiên vẫn sinh trưởng ở trong hồ nước, Tiểu Hắc Ngư lớn đến khoảng bốn năm cân rồi, Lý Phàm cố gắng không để ý đến nó, tránh cho bản thân lại nghĩ đến chuyện nướng cá thì không tốt…
Chậu cỏ kia của Lục Nhượng thì bị hắn mang đi rồi, Lục Nhượng đã từng phụ trách khu vườn này, lúc này Cung Nhã lại đang cuốc đất, nàng đổ mồ hôi nhễ nhại, cánh tay ngọc trắng như tuyết, cực kỳ rung động, khiến cho người ta có một loại cảm giác mê man.
Bất Tức Thụ của Độc Cô Ngọc Thanh mọc đầy lá con tái nhợt, có ngọn lửa vô hình tái nhợt đang thiêu đốt, cả thân cây giống như một khúc xương người vậy.
Cây Bồ Đề của Thanh Trần đã cao hơn một thước, lá cây bồ đề tuỳ ý xoè ra, không có thể hiện ra thiện ý cao thâm mà ngược lại bởi vì nguyên nhân sinh trưởng ở bên trong tiểu viện, cho nên lại có một loại cảm giác thoải mái tự nhiên vô cùng.
Cửu Chuyển Bảo Trúc của Giang Ly lại giống như dài thêm, có vẻ phi thường cao ngất, lá trúc hạ xuống, phiêu dật đến cực điểm.
Dong Kim Thụ của Ngô Đại Đức thì bị hắn cầm đi rồi, nếu không thì Lý Phàm cũng thật khó có thể nuôi trồng được, dù sao thì cái cây kia cần phải ăn tro bụi…
Cây Kỳ Lân của Lâm Cửu Chính cũng không chịu thua kém, nở ra đoá hoa màu trắng, đoá hoa nhìn giống như tiểu kỳ lân vậy, khiến cho tiểu viện tràn đầy một mùi hương thơm ngát ngào ngạt.
Cỏ hai lá do Tô Bạch Thiển gieo xuống chỉ có vỏn vẹn hai cái lá cây, nhưng trong suốt giống như ngọc thạch, dường như vẫn luôn luôn sinh trưởng hấp thu chất dinh dưỡng nhưng cũng không có lớn thêm bao nhiêu cả, một lá cây giống như ngọc lục bảo, lá cây còn lại thì đen nhánh như mực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận