Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2773 - Phiên ngoại 1: Sau khi trở về (3)

Lý Phàm cũng mỉm cười nói:
“Tốt.”
“Các ngươi muốn ăn cái gì, bắt đầu báo danh.”
Nghe vậy một đám đệ tử đều lên tiếng.
“Sư phụ, ta muốn một chân giò heo thật lớn, chân giò heo kho tàu, ba cái.”
Hai mắt Thanh Trần phát sáng.
“Gân trâu sốt cay, cái này là thơm nhất.”
Trong đôi mắt to của Tử Lăng tràn ngập chờ mong.
“Sư phụ, ta muốn ăn sườn heo hầm khoai và ngô.”
Nam Phong lên tiếng.
“Sư phụ, rau xào thịt, thịt kho tàu, ta đều muốn.”
Đôi mắt Lục Nhượng toả sáng.
“Sư phụ, làm một nồi cá đi.”
Mà ngay cả Long Tử Hiên cũng lặng lẽ lên tiếng.
“Sư phụ, ăn thịt chó đi…”
Ngô Đại Đức lên tiếng, thế nhưng hắn vừa mới dứt lời thì đã bị cắn, ôm cái mông chạy đi khắp nơi.
Tất cả mọi người đều báo danh, đã lâu lắm rồi mọi người không có mở tiệc, bọn họ đều đã nhớ lắm rồi.
“Tốt.”
Lý Phàm mỉm cười, đeo tạp dề lên, trực tiếp bắt đầu nấu ăn.
“Đại Ma Vương… Ta tới giúp ngươi.”
Vân Khê cũng cầm tạp dề đi bên cạnh Lý Phàm, nàng xoay người nói:
“Đại Ma Vương, buộc cho ta.”
Lúc này Lý Phàm đeo tạp dề cho nàng, dịu dàng nắm chặt hông của nàng, trong lòng Lý Phàm tràn ngập áy náy.
Y hệt như năm đó, lần đầu tiên gặp được nàng.
Cung Nhã cũng đi qua hỗ trợ, ngay lập tức, bãi đất trống trở nên cực kỳ náo nhiệt.
Động tác của Lý Phàm như mây bay nước chảy, lưu loát sinh động, một bàn thức ăn ngon, mà Vân Khê ở bên cạnh thỉnh thoảng chỉ gây một ít trở ngại chứ cũng không giúp được gì nhiều, các đệ tử đều đang mong đợi.
“Mang thức ăn lên rồi, mở tiệc thôi.”
Cuối cùng đủ loại món ăn đều đã được mang lên, nam nữ già trẻ cùng nhau ngồi vào bàn.
Lý Phàm, Vân Khê, Nam Phong, Tử Lăng, Long Tử Hiên, Lục Nhượng, Độc Cô Ngọc Thanh, Thanh Trần, Giang Ly, Ngô Đại Đức, Tô Bạch Thiển, Cung Nhã, Tâm Ninh, Khương Tuyết đều ngồi chung một cái bàn lớn.
“Nếm thử đi, những nguyên liệu nấu ăn này tuyệt đối là tươi mới có một không hai.”
Lý Phàm mỉm cười, vừa nói vừa gắp thịt vào trong bát của Vân Khê.
Vân Khê gắp một miếng thịt kho tàu, nhẹ nhàng cắn một miếng, trong đôi mắt to tròn xinh đẹp lập tức lộ ra dáng vẻ hưởng thụ, nói:
“Ăn ngon quá, ăn ngon quá.”
Những đệ tử khác cũng thế.
Tay trái tay phải của Thanh Trần đều cầm một cái móng giò heo lớn để gặm, Long Tử Hiên ăn cá, Ngô Đại Đức gặm một cái xương trâu lớn, gặm một lúc thì ném cho con chó đen, Tử Lăng đang ăn gân trâu sốt cay, hài lòng vô cùng.
Tất cả đều giống như mới ngày hôm qua.
Không hề khác nhau chút nào.
“Những thịt này còn thơm hơn cả Vô Thượng…”
“Vô Thượng tính là gì, Bản luật cũng không có ăn ngon như vậy… Thật sự không biết nơi đó có gì.”
Vừa ăn bọn họ vừa thảo luận.

Màn đêm buông xuống.
Tối nay sơn thôn nhỏ yên ắng rất nhiều năm tháng cuối cùng cũng có khói lửa nổi lên, lửa trại san sát nhau, mọi người cùng quây quần nói chuyện bên đống lửa.
Trương đại bá đang lên kế hoạch cày ruộng, quý đầu tiên nên thu hoạch cái gì là tốt nhất, Nhị đại gia thì nghĩ nên dùng gỗ gì để làm quải trượng, Vương đại thẩm nhờ Lý Phàm mở ra cho nàng một mảnh đất trồng rau mới, Vương tiểu nhị nói cây cung của cậu nhóc bị hỏng rồi, nhờ Lý Phàm làm lại một cái nữa…
Không có ai đề cập đến trận đại chiến ở trong năm tháng kia, dường như quá khứ đau thương huy hoàng đó đã trở thành một giấc mộng.
Không cần quan tâm, cũng không cần đuổi theo ký ức đã qua nữa.
Mọi người uống rượu hết chén này đến chén khác.
“Sư phụ, ngày hôm nay thịt thật là thơm, đi tới nơi nào mới có thể tìm được những nguyên liệu nấu ăn ngon như vậy?”
Trong tay của Ngô Đại Đức vẫn còn cầm một cái đùi dê nướng màu vàng rụm, vừa ăn vừa uống rượu, đã hơi say rồi, hỏi Lý Phàm.
Lý Phàm mỉm cười nói:
“Đã không còn nữa, đều bị bắt sạch.”
“A… Không ăn được nữa rồi…” Ngô Đại Đức lẩm bẩm nói một câu, sau đó say ngã rồi.
“Nói hươu nói vượn, ai bảo không ăn được nữa, Tiểu Lý còn để lại nuôi rất nhiều, sau này nuôi cho mập rồi ăn mỗi ngày.”
Nhị đại gia mỉm cười lên tiếng nói:
“Tiểu Lý, đến, uống.”
Lý Phàm nâng chén, uống cùng với Nhị đại gia.

Cuối cùng đêm đã khuya.
Lửa trại thưa thớt.
Mà các đệ tử hầu như cũng đã say ngã rồi.
Lý Phàm không khỏi lắc đầu, hắn… Lại phải kéo người rồi.
Lúc này hắn bế Nam Phong, Tử Lăng, Cung Nhã, Tô Bạch Thiển, Tâm Ninh, Khương Tuyết quay trở về, sau đó kéo mấy người Ngô Đại Đức.
“Đại Ma Vương, ta tới giúp ngươi nhé…”
Vân Khê uống đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cũng đang cố gắng giúp Lý Phàm kéo người.
Cuối cùng đã kéo xong toàn bộ các đệ tử quay về phòng.
“Lý Phàm… Ta vẫn còn muốn uống…”
Vân Khê mỉm cười với Lý Phàm, nụ cười chân thành:
“Ta rất nhớ ngươi…”
Nàng say sưa nói.
Lý Phàm nhẹ nhàng ôm lấy nàng.
Dưới gốc cây đào, hắn cứ ôm Vân Khê như vậy, dường như toàn bộ thời gian đã dừng lại.
Rất lâu sau đó, hắn mới ôm Vân Khê quay trở lại phòng.

Trong tiểu viện.
Ở trong một ổ gà, một quả trứng gà bỗng nhiên nứt ra, một ánh sáng hoá thành một con gà mái.
Trong hồ nước, cá chép dùng sức nổi lên trên mặt nước.
“Bản Long đã quay trở lại.”
Chân Long hô to, Long ảnh rung trời.
“Đám Long tộc ngu ngốc, nhỏ giọng một chút, ảnh hưởng đến chủ nhân, ngươi có tin ngày mai sẽ ăn cá hay không?”
Gà mái lạnh lùng nói một câu.
Ngay lập tức, một đám Chân Long giật mình, sau đó liền chui vào trong nước, không dám nhúc nhích nữa.
“Cây đào… Thần thông của ngươi đã khôi phục, có thể tra xét chư thiên không?”
Giọng nói thanh lệ của cây đào vang lên, cành đào nhẹ nhàng hạ xuống nói:
“Đã mất chư thiên, chỉ còn có một vũ trụ, hàng tỉ tinh thần, vạn giới đều quay trở về khởi điểm bình phàm.”
“Nơi này là tương lai, thuộc về niết bàn sinh mạng.”
Cành đào của nàng chiếu rọi ra hình ảnh.
Đó là trời sao mênh mông vô ngần, bầu trời đầy sao, từng ngôi sao lấp lánh, bên trong biển sao có rất nhiều ngôi sao kỳ lạ, phần lớn là màu xanh nhạt, phát ra khí tức sinh mệnh.
Mỗi một ngôi sao đều phát ra ánh sáng màu xanh lam chói mắt dị thường.
“Chủ nhân từ nơi này quay trở về quá khứ bình định tất cả, chúng ta bỏ chạy khỏi dòng sông dài năm tháng tới một đời này, chủ nhân cũng quay trở về.”
Cây đào nói nhỏ, nói ra tất cả.

Bạn cần đăng nhập để bình luận