Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2128: Thập Tôn lớn hơn quỷ dị (2)

Thích Tổ giật mình.
“Trước kia nhân quả lại tối tăm như thế… Ta giống như hiểu rất rõ, thì ra…”
“Thì ra ngoạm một miếng thịt lớn mới có thể đứng ở chỗ cao nhất của Phật Đạo…”
Ý thức của lão không ngừng rảo bước tiến lên ở bên trong Đạo Cảnh Đại, mà thân thể bị vây ở bên trong sơn thôn nhỏ lại không quên ăn từng miếng thịt lớn, miệng đầy dầu mỡ.
Rất nhanh, lão đã nhìn thấy được Thanh Trần được vây ở bên trong khí tức thánh đạo cấm kỵ.
Vạn trượng phật quang, siêu nhiên bỉ ngạn, vô tận Phật Đạo niết bàn bao phủ lấy ngàn vạn sinh linh.
Mà tăng nhân đạo thần bỗng nhiên chợt biến đổi, bản thân của hắn ở bên trong tịch diệt, vô tận phật quốc cũng biến mất, niết bàn Phật đạo bị một con đường mòn màu đen trải rộng, quỷ ảnh trùng trùng điệp điệp, tăng nhân nhíu mày.
“Tại sao ta cảm giác…. Phía sau Thanh Trần có một chuyện cố sự quỷ dị khiến cho người khác phải sợ hãi?”
Thích Tổ lẩm bẩm.
Dọc theo con đường kỳ đạo đi tới, Kỳ Tổ Tề Song Minh nhanh chóng nhìn thấy được hai bóng người…
Đó là hai bóng người ở bên trong năm tháng, đặt song song là Tiên của Kỳ Đạo cấm kỵ, một người ở trong đó, hai con ngươi hoàn toàn khác biệt, một đen một trắng, tiên ma lẫn lộn, thiện ác đồng nhất.
Người còn lại thì mang khí chất u buồn, dường như ở giữa lông mày vĩnh viễn mang theo một loại cảm giác đa sầu đa cảm.
Hai người đang đối địch nhau.
“Kỳ Tôn?”
Tề Song Minh nhận ra nam tử với khí chất ưu buồn.
Vậy người còn lại là ai?
Là người nào?
Ngay sau đó, lão bước qua ánh sáng tiên đạo, nhìn thấy hình bóng thánh đạo.
Lúc này nam tử có hai con ngươi một đen một trắng đã biến mất không còn nữa, chỉ còn lại một mình nam tử ưu buồn đang độc hành.
“Tồn tại có hai tròng mắt trắng đen đã lựa chọn con đường khác? Không phải là kỳ đạo đơn thuần sao?”
Tề Song Minh lẩm bẩm, lão cảm giác trước đây nam tử đang đánh cờ cùng với Kỳ Tôn cũng cực kỳ mạnh mẽ, không phải không đi được con đường Kỳ Đạo.
Chỉ có một khả năng, đó là người kia đã lựa chọn con đường khác.
Mà ở phía trước con đường kỳ đạo chỉ còn một mình Giang Ly độc hành.
Sau đó lão lại nhìn thấy Thần của Kỳ Đạo.
Vẫn như cũ là Giang Ly, chỉ có điều lúc này nhìn thấy Giang Ly khiến cho Tề Song Minh cảm thấy thất kinh, vô cùng sợ hãi.
Bởi vì ở bên trên thân thể của Giang Ly đều là tơ máu rậm rạp, giống như bị quỷ dị quấn thân, nhưng đường cờ của hắn vẫn đâm xuyên qua màn đêm đen kịt.
“Đây là xảy ra chuyện gì…”
Không hiểu sao, Kỳ Tổ Tề Song Minh lại cảm thấy cực kỳ kinh khủng.
Thảo Tổ đi qua mảnh cỏ xanh.
Hắn nhìn thấy được một người nam tử, nam tử kia chân đạp qua đại đạo màu xanh, trong tay có một tòa điện phủ phát ra ánh sáng màu xanh lục, đã bị hắn luyện thành hình dạng giống như một cái mũ đội.
Nam tử kia nhìn thấy Thảo Tổ đi qua đây, cầm lấy mũ, giống như là đang muốn đội cho Thảo Tổ.
“DCM.”
Thảo Tổ vội vàng đi lướt qua, phải nói là cực kỳ nhanh chóng.
Nhưng lúc hắn quay đầu lại phát hiện đây cũng chẳng qua chỉ là một trong số những hư ảnh của năm tháng mà thôi.
“Buồn nôn.”
Thảo Tổ không khỏi than thở.
Hắn đã hiểu, rõ ràng nam tử lưu lại đạo tiên ảnh này đã biết được thời điểm đạt được đến cấm kỵ chi tiên sẽ gặp được hậu nhân ở bên trong Đạo Cảnh Địa, cho nên cố ý làm ra hành động cầm một chiếc mũ đội cho hậu nhân rồi.
Quá bẫy người rồi!
Cứ như vậy, bất kể một cường giả Thảo Đạo có chút tiền đồ nào cũng đều phải bị hắn đội một lần nón xanh hay sao?
Thật quá đáng.
“Tuy nhiên tại sao người này lại giống y như đúc đối với Thanh Tôn Lục Nhượng?”
Thảo Tổ nghi ngờ.
Ngay sau đó, hắn lại nhìn thấy được Thánh ảnh.
Vẫn như cũ là nam tử kia, tuy nhiên lúc này chỉ nhìn thấy được bóng lưng của hắn, không biết hắn đang đối mặt với loại đồ vật nào, điện phủ màu xanh lục ở trong tay cũng trở nên nứt nẻ.
Cuối cùng, Thảo Tổ nhìn thấy Thần Ảnh thứ ba, một cây cỏ đang diễn sinh từ bên trong bóng tối, yêu dị đến cực điểm.
“Quỷ dị… Thật là quỷ dị…”
Thảo Tổ cảm giác hơi chột dạ, hắn rời khỏi Đạo Cảnh Địa.
Mở mắt, hắn theo bản năng nhìn về phía những người khác nói:
“Các ngươi đã trải qua Tứ Kiến, nhìn thấy cái gì rồi?”
Lúc này các bệnh tâm thần đều mang theo vẻ mặt nghiêm túc gật đầu.
Lập tức ánh mắt của bọn hắn đều vô ý thức chuyển về phía một cái bàn khác.
Ở bên trên cái bàn kia, Lý Phàm dẫn theo một đám đệ tử đang vui chơi giải trí, chơi rất vui vẻ, hồn nhiên không có chú ý tới bọn hắn.
Chỉ có con chó đen ở bên cạnh bàn chợt nhìn lại, bên trong mắt chó lộ ra vẻ uy hiếp lạnh lẽo, phát ra tiếng gầm nhẹ, dường như đang nghiêm túc cảnh cáo.
Đêm đã khuya.
Trong thôn đã nổi lửa lên, mọi người chăm chú ngồi ở bên cạnh đống lửa, sưởi ấm ngọn lửa ấm áp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận