Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2698: Trở lại Cổ Lộ Cấm Kỵ 2

Năm đó hắn ta vốn là thành chủ thành Thánh Vân ở Tiên Vực cõi âm, kết quả từ sau khi gặp sơn thôn nhỏ, hắn ta vẫn luôn lẩn trốn, từ Cõi âm đến Thần Giới Dương Gian, từ Thần Giới Dương Gian đến Tổ Giới Hỗn Độn, từ Tổ Giới Hỗn Độn đến biển sương mù xám, từ biển sương mù xám đến Cổ Lộ Cấm Kỵ rồi tới Thế Giới Cấm Kỵ…
Dọc theo con đường này, hắn ta chưa từng tránh được độc thủ của sơn thôn nhỏ…
Hắn ta trốn, sơn thôn đuổi, hắn ta chạy đằng trời!
Những năm gần đây, đáy lòng của hắn ta tràn ngập bi phẫn, vì sao ông trời lại muốn trêu đùa hắn ta như thế!
Nhưng ngày hôm nay quay trở về, hắn ta cũng tràn đầy mong muốn.
Bởi vì sơn thôn nhỏ tà môn kia đã đi tới thế giới Cấm Kỵ, cho nên một chiêu quay về nơi cũ này tuyệt đối an toàn.
“Mau chạy đi, đừng cảm thán nữa, tốc độ của đám Vô Thượng này… Rất nhanh đấy.”
Khiêu Đại Thần mỉm cười nói:
“Đúng rồi, hình như ở bên trong đám Vô Thượng hắc ám có một người tu luyện đạo Vô Cách, nếu như hắn ta biết được vị trí của ngươi, một cái suy nghĩ ở trong đầu là có thể đến bên cạnh ngươi, không nhìn khoảng cách, cho dù ngươi có chạy như thế nào thì cũng không chạy thoát khỏi hắn ta được.”
“Đến lúc đó, Ngao Bào Bào biến thành Ngao Tử Tử rồi.”
Ngao Vô Song vừa nghe, hận đến nghiến răng nghiến lợi nói:
“Khiêu Đại Thần, ngươi chờ ta.”
Sau đó hắn ta chạy dọc theo Cổ Lộ Cấm Kỵ, quay ngược trở về.
Hôm nay tốc độ của hắn ta cực kỳ nhanh không gì sánh được, chỉ trong một thoáng chốc cũng đã chạy qua Cổ Lộ Cấm Kỵ, nhìn thấy được biển sương mù xám.
Biển sương mù xám, từng một lần phủ kín sương mù xám, là tử địch cùng với Tổ Giới Hỗn Độn.
Nhưng ngày hôm nay, khắp nơi trên mặt đất đã tràn đầy nguyên khí sương trắng, Thiên Uyên do vị mang điểm cuối của vạn đạo để lại đã không còn tồn tại từ lâu, hai giới đã hợp lại thành một.
“Biết nơi nào an toàn nhất không?”
Khiêu Đại Thần bỗng nhiên lên tiếng.
Ngao Vô Song nói:
“Nơi nào?”
Khiêu Đại Thần lại nói: “Ngươi suy nghĩ kỹ một chút, ngươi đã từng nhìn thấy sơn thôn nhỏ ở địa phương nào… Những người đó đi qua, vị trí sơn thôn nhỏ chính là nơi an toàn nhất.”
Ngao Vô Song ngơ ngác một chút, sơn thôn nhỏ?
Tuy nhiên hắn ta lập tức nhớ ra, thực sự, mặc dù hắc ám rất tà môn, nhưng hình như vẫn kém một đoạn ở trước mặt của sơn thôn nhỏ.
Lúc này hắn ta bắt đầu nhớ lại, sau đó bắt đầu tiến vào địa vực của Tổ Giới Hỗn Độn trước kia.

Mà giờ khắc này.
Cuối con đường Cổ Lộ Cấm Kỵ.
Một đám cường giả hắc ám đã xuất hiện.
Cầm đầu đương nhiên đó là Lý Phàm hắc ám cùng với Khiêu Đại Thần hắc ám.
Mấy người Ám Giả, Chỉ Giả cùng với một đám Vô Thượng đều theo sát ở phía sau.
“Độ Hoặc đạo huynh, ngươi nên đi trước.”
Ám Giả có chút oán giận lên tiếng, nhìn về phía một người nam nhân trung niên Vô Thượng ở bên cạnh.
Vô Thượng Giả trung niên này chính là người am hiểu về việc truy đuổi nhất trong số bọn hắn, tên là Độ Hoặc, tu luyện đạo Vô Cách, một suy nghĩ ở trong đầu là có thể không nhìn tất cả không gian.
Độ Hoặc nghe vậy cũng ngoài cười nhưng trong không cười nói:
“Ám Giả đạo huynh, đây chính là hồn phách của Khiêu Đại Thần, nếu như phải ra tay cũng nên do Khiêu Đại Thần hắc ám tự mình ra tay mới đúng, lão thông thạo tất cả các loại đạo, muốn Vô Cách cũng chẳng qua chỉ cần tu luyện trong chớp mắt.”
Hắn ta nhìn về phía Khiêu Đại Thần hắc ám.
Trong số bọn hắn, ngoại trừ Độ Hoặc nắm giữ đạo Vô Cách thì còn có Khiêu Đại Thần hắc ám.
Nhưng Khiêu Đại Thần hắc ám chỉ trầm giọng nói:
“Ta phải quan sát kỹ bọn hắn.”
Lão nhìn lướt qua toàn bộ đệ tử của Lý Phàm, nhóm người Nam Phong, Tử Lăng, Long Tử Hiên, Tô Bạch Thiển.
Lão nhận lệnh của Tịch Giả muốn dịa hoá mấy người Nam Phong, nhưng lại bị Lý Phàm hắc ám ra tay tự mình dùng bản luật để dị hoá… Trong lòng của lão vẫn luôn cảm thấy có chút không nỡ.
Hơn nữa ngày hôm nay vị kia đã tiến vào Hắc Ám Vực, người mà hắn quan tâm ngược lại đặc biệt quan trọng, tuyệt đối không thể có bất kỳ sơ suất nào.
Nếu không tâm niệm của loại nhân vật này quá mạnh mẽ, chỉ cần cảm nhận được một chút hy vọng ở phía sau, e rằng đạo tâm cũng sẽ không bị lung lay.
Mà Lý Phàm hắc ám lại mỉm cười nói:
“Lo lắng cái gì, cứ chậm rãi thôi, các vị, các vị không cảm thấy một giới này có phong cảnh rất đặc biệt hay sao?”
“Các vị đã từng nhìn thấy thế giới tràn ngập sương trắng, nhìn thấy bốn mùa chim hót hoa nở hay chưa? Muôn đời tịch liêu, nhìn phong cảnh khác biệt cũng là một chuyện tốt.”
Nghe vậy mấy người Ám Giả, Chỉ Giả đều muốn nói mà lại thôi.
Bọn hắn rất muốn nói, xem cái rắm, đuổi theo người mới là chuyện cần làm.
Thế nhưng cho dù vị này đã biến thành thân thể hắc ám, thế nhưng vị cách ở trong bóng tối cũng vượt xa bọn hắn, bọn hắn không dám nhiều lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận