Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2542: Còn mình, mình tính phận mình vẫn sai 2

Hắn ta chỉ thuận miệng nói mà thôi, ngược lại hắn ta có biết con mẹ nó chuyện gì đang xảy ra đâu chứ?
Hắn ta phải dẫn người này đi tới nơi nào để tìm Cố Tổ chứ?
“Thế nào, không được?”
Nhìn thấy Ngao Vô Song do dự, Mặc Chiến sầm mặt lại hỏi.
Ngao Vô Song nhất thời có chút luống cuống, bây giờ hắn ta như chỉ mành treo chuông rồi, trong lòng của hắn ta bỗng nhiên xuất hiện một suy nghĩ can đảm…
“Đương nhiên… Cũng được.”
Hắn ta cắn răng gật đầu.
Mẹ nó, không thèm quan tâm nữa.
Lúc này hắn ta xúc động nói:
“Đại huynh đệ, đi theo ta đi. Ta sẽ dẫn ngươi đi nghênh đón cơ duyên vô thượng, từ nay về sau ngươi sẽ một bước lên mây, đi theo con đường thông thiên.”
Mặc Chiến: “...”
Tại sao lại cảm giác người này có chút giống với bệnh tâm thần vậy?
Lúc này Ngao Vô Song dẫn theo Mặc Chiến trực tiếp rời khỏi Đế Đình Thủy Đạo.
Bọn họ vừa đi, tàn đất cuối cùng ở Đế Đình Thủy Đạo cũng hoàn toàn sụp đổ.
Từ xa nhìn lại, giống như hồ Khốn Long bị người ta đánh bom hạt nhân vậy, bọt nước bắn tung tóe trong hồ nước vạn trượng, nước hồ vô tận tràn ra những con sông lớn.
Ở bên trong trời đất, vô số ấn ký Thiên Tâm quay trở về trời cao.
Thủy Đạo đã hoàn toàn sụp đổ.
Một con đường màu đen thông thiên vượt qua khoảng cách không gian, trực tiếp xuất hiện ở trên bầu trời của châu Khai Nguyên.
“Hửm?”
Vừa đến một châu này, Mặc Chiến bỗng nhiên nhíu mày lại, hắn ta cảm thấy một loại khí cơ nào đó không bình thường…
“Không phải Lôi Đế của một giới này đã bị chết rồi hay sao, vì sao ấn ký Thiên Tâm lại không còn? Bị ai chưởng khống?”
Hắn ta lẩm bẩm nói.
Hơn nữa trong lúc này, dường như toàn bộ vùng đất này đều bị bao phủ bởi một tấm màng che mỏng, khiến cho hắn ta căn bản không có cách nhìn thấy rõ được.
“Không chần chừ nữa, mau đi thôi.”
Mà lúc này Ngao Vô Song cũng thúc giục.
Mặc Chiến lạnh lùng nói:
“Dẫn đường.”
Con đường màu đen nối thẳng về phía châu Nhất Nguyên, dãy núi Khủng Thú.

Lúc này.
Bên trong dãy núi Khủng Thú, sơn thôn nhỏ.
Lý Phàm dẫn theo Cung Nhã bận rộn cày bừa vụ xuân.
Hắn đã trồng xong toàn bộ vườn rau rồi, cho nên sáng sớm ngày hôm nay Lý Phàm liền ra cửa đi trợ giúp cho người ở trong thôn lao động.
Đi đến bờ ruộng, đập vào mắt là cảnh tượng rộn rịp cày bừa cho vụ xuân sắp tới.
Già trẻ nam nữ ở trong thôn đều đi ra đồng, Trương đại bá đặt chiếc cày trên người con trâu già, kéo ra một cái rãnh dài hẹp ở bên trên mặt đất, đám Ma Soái Huyết Qua ở phía sau liền ném phân vào bên trong đó, sau đó mấy người Vương đại thẩm rắc các loại hạt giống vào bên trong, còn Nhị đại gia thì dẫn theo một nhóm người già ở trong thôn đi ra đắp đất.
Một người Trương đại bá bận rộn không thể làm nổi, để Minh Thiên Bắc đeo lưỡi cày lên cho Đại Hắc Ngưu, tuy nhiên cuối cùng Minh Thiên Bắc cũng không quen thuộc, cày có hơi chậm.
“Xuân gieo một hạt, thu vạn hạt gạo.”
Lý Phàm đứng ở bên trên bờ ruộng, mỉm cười.
“Tiểu Lý tới, thế nào? Đến giúp đỡ sao?”
Trương đại bá đang tạm nghỉ ngơi, nhìn thấy Lý Phàm đến liền mở miệng cười.
Lý Phàm nói:
“Tốt.”
Lúc này hắn vén tay áo lên, tiến lên cày bừa, ngay lập tức dẫn tới sự quan tâm của các thôn dân ở xung quanh.
“Ồ, Tiểu Lý cũng đang cày bừa sao?”
“Mọi người xem xem Tiểu Lý người ta kìa, văn võ song toàn, không gì là không biết.”
“Còn lợi hại hơn cả lão Trương nữa.”
Các thôn dân đều trêu ghẹo một trận, đồng thời cũng cực kỳ tán thưởng.
Trên thực tế, mặc dù ở trong mắt của các thôn dân, Lý Phàm vẫn mang hình tượng của một người đọc sách, thế nhưng hắn chưa bao giờ ngại chuyện lao động, ngược lại có chút yêu thích.
“Chủ nhân thật là lợi hại.”
Cung Nhã mang đồ ăn tới đặt ở bên trên bờ ruộng, bên trong đôi mắt xinh đẹp dịu dàng tràn đầy sự sùng bái.
“Meo meo.”
Mà lúc này ngay cả bé mèo cũng đi theo, kêu meo meo với Lý Phàm.
“Thật là tốt.”
Mà ngay cả Trương đại bá cũng giơ ngón tay cái đối với Lý Phàm, cực kỳ tán thưởng.
“Được rồi lão Trương.”
Lúc này Nhị đại gia bỗng nhiên đi tới nói:
“Ngày mà Khiêu Đại Thần nói với ngươi còn bao lâu nữa là tới?”
Trương đại bá khẽ ngẩn người một chút nói:
“Thời gian cày bừa vụ xuân năm nay… Không phải là ngày hôm nay hay sao?”
Lý Phàm nghe vậy không khỏi hơi dừng lại nói:
“Trương đại bá, ngày hôm nay làm sao vậy?”
Trương đại bá nói:
“Năm đó Khiêu Đại Thần từng nói thời gian cày bừa vụ xuân năm nay, hắn sẽ cho người mang thứ gì đó quay trở về… Có lẽ là ngày hôm nay rồi.”
Nghe vậy trong lòng Lý Phàm hơi động.
Đồ vật…
Chẳng lẽ lại là một cái đèn nữa hay sao?
Hắn lập tức lưu ý.

Mà giờ khắc này.
“Nơi đây… Tại sao lại khiến cho ta cảm thấy sợ hãi ở trong lòng…”
Chiến Đế hắc ám đã đi tới Khủng Thú Sơn Lâm.
Thế nhưng không hiểu sao trong lòng của hắn ta lại có một chút cảm giác tâm phiền ý loạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận