Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2230: Giao thừa

Lý Phàm thấy thế không khỏi mỉm cười:
“Đại Đức, đi đào rượu ủ năm năm của vi sư, ngày hôm nay cùng với mọi người không say không về.”
Lúc này hai người Ngô Đại Đức, Lục Nhượng chạy về lấy rượu, không lâu sau cũng đã ôm mấy hũ lớn đến.
Tất cả mọi người đều nhận lấy.
“Đến, chúng ta cùng uống một chén, chúc tất cả mọi người năm mới hồng hồng hoả hoả.”
紅紅火火

hồng hồng hỏa hỏa (Thành ngữ): Hình dung thịnh vượng hoặc đời sống giàu có dư giả.
Nhị đại gia nâng chén, ngay lập tức, các thôn dân đều mỉm cười.
“Hồng hồng hoả hoả!”
Bọn họ đều uống một hơi cạn sạch.
“Đây mới gọi là rượu này. Vừa tinh khiết vừa thơm, mùi vị thật ngon.”
Nhị đại gia vừa uống vừa khen ngợi rượu của Lý Phàm.
Cho đến tận bây giờ, Lý Phàm đã đến thôn được năm năm, cho nên đây cũng là rượu mà hắn cất lâu nhất rồi.
Mùi vị đương nhiên không thể chê vào đâu được.
Nhóm người Nam Phong, Tử Lăng cũng đều nâng chén lên…
“Sư phụ, tại sao mọi người lại phải đón năm mới? Cảm giác rất có ý nghĩa…”
Mà Tử Lăng vừa uống rượu, vừa mở to đôi mắt tò mò hỏi Lý Phàm.
Các nàng vẫn tu luyện, đối mặt với những ngày lễ thế tục này… Hầu như đều chưa từng trải qua bao giờ.
Lý Phàm mỉm cười nói:
“Một năm có ba trăm sáu mươi ngày, bốn quý thay đổi, cây cối sinh sôi rồi lụi tàn, ngũ cốc tự cày cấy cũng đến ngày thu hoạch, trời đất ngày xuân ấm áp, ngày đông lạnh lẽo căm căm… Nhưng mà hằng năm như vậy, hết năm cũ lại đến một năm mới, năm mới chính là chào đón một lần luân hồi.”
Nghe vậy, dường như tất cả đệ tử đều có điều suy nghĩ.
Bọn họ cảm thấy dường như ở bên trong lời nói của sư phụ có một loại ý nghĩa nào đó.
“Sư phụ, Nhị đại gia nói đến năm mới phải đánh quái thú… Có một loại quái thú gọi là Tịch, đặc biệt hung dữ, có thể cắn nuốt tất cả, phải dán bùa chú ở trên cửa, đốt đèn lồng, đốt pháo hoa mới có khả năng xua đuổi được… Là thật hay giả?”
Tô Bạch Thiển cũng nói.
Lý Phàm nở nụ cười:
“Cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi.”
“Trên đời này không có loại quái thú này đâu.”
Bên cạnh Nhị đại gia cũng lắc đầu nói:
“Không… Vốn dĩ là có, khi đó sang năm mới, trước đây Khiêu Đại Thần ở trong thôn cũng làm như thế, đến ngày cuối năm đều tự mình viết câu đối cho chúng ta, còn làm lồng đèn, đốt pháo hoa… Tuy nhiên hắn viết câu đối chữ như gà bới, đèn lồng cũng viết rất xấu rất dữ tợn, vẫn là Tiểu Lý tốt hơn, câu đối thì ngay ngắn, đèn lồng thì xinh đẹp, pháo hoa lại càng rực rỡ.”
“Mấy năm nay… Loại đồ vật như thế này… Ngược lại không thấy, cũng không biết đi đâu rồi… Quên đi, uống rượu, uống rượu…”
Ông nâng chén cùng với Lý Phàm.
Trong lòng của các đệ tử đều ngứa ngáy, mỗi lần Nhị đại gia kể chuyện xưa, dường như bọn họ lại nhìn thấy được một ít chân tướng ở trong năm tháng, nhưng lại không có cách nào nhìn thấy hết được toàn cảnh.
“Rượu này thật nồng nàn…”
Mà giờ khắc này, rốt cuộc các đệ tử cũng có chút say.
Đồng thời ở bên trong men say, ý thức của bọn họ chậm rãi bước vào bên trong Đạo Cảnh Địa.
Cảm giác say hoá thành đạo ý, tâm thần của bọn họ đều trở nên vô ngã.
Nam Phong đang đánh lên khúc đàn của năm tháng bên trong Đạo Cảnh Đại, dường như tiếng đàn của nàng đang nhiễu loạn năm tháng, xuyên qua dòng sông lịch sử, văng vằng bên tai không dứt, quy tắc đại đạo ngưng tụ lại.
Long Tử Hiên bộc phát chân lý võ đạo chưa từng có từ trước đến nay, như muốn đạp lên thiên lộ, trong nháy mắt che khuất bầu trời.
Lục Nhượng dường như lúc say lúc mộng, hắn mơ tới bản thân đang ngủ ở bên trên một thảo nguyên xanh tươi, gió mát thổi qua mặt, Đạo Cảnh Địa của hắn như thảm cỏ xanh vạn lý, đại đạo màu xanh kéo dài về phía trước…
Giờ khắc này, Độc Cô Ngọc Thanh, Thanh Trần, Giang Ly, Tâm Ninh, Cung Nhã… Bọn họ đều đã Thượng Lộ.
Tất cả đều say, gục xuống.
Lý Phàm nhìn một đám đệ tử cũng không khỏi lắc đầu mỉm cười, gần bước sang năm mới, thế nhưng toàn bộ đều uống say rồi… Không có cách nào đón giao thừa được rồi.
“Con mèo tham ăn, qua đêm nay, sang năm sẽ là năm bổn mạng của ngươi rồi.”
Hắn vuốt ve cái bụng mềm mại của Tiểu Bạch, lại cảm thấy hơi nghi hoặc, tại sao con mèo nhỏ này… Không hề lớn lên một chút nào cả.
Dường như hình thể cũng không khác lúc ban đầu khi hắn mới gặp là mấy, cũng không trở nên béo hơn chút nào… Ừm, chẳng qua cái bụng có mềm hơn một chút.
Niềm vui sướng khi nuôi một con mèo nhỏ… Không trải nghiệm thì làm sao biết được?
Mà thôi chỉ cần nó sống thoải mái là được…
Hắn dùng ngón tay chấm một ít rượu để đút cho bé mèo, bé mèo liếm láp cũng giống như say ngủ, đầu lưỡi béo mập cũng quên không duỗi trở về.
Thời gian đã không còn sớm, cuối cùng cũng đã qua hừng đông, một năm mới rốt cuộc đã tới.
Năm con trâu đã qua, năm con hổ đã tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận