Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2386: Tượng đá hắc ám 3

Sau đó, hình thể của nó bỗng nhiên tăng vọt, mãng xà to đến mức hơn mười người ôm, lưỡi đỏ thắm lè ra, phát ra uy áp kinh khủng, sau đó, nó há mồm xông về phía đám người.
“Không tốt, cấm thú cảnh giới Tức Nhưỡng.”
Sắc mặt của Cát Nhân Hùng đại biến, lập tức ra tay vội vàng chống lại, Đạo Cảnh Địa của hắn ta hiển hoá, ở cuối con đường quy tắc, bên trong vùng đất Hư Vô có huyền khí ngang dọc, có từng tấc đất đang phát sáng.
Đó chính là Tức Nhưỡng!
Rầm!
Cát Nhân Hùng mạnh mẽ đối kháng một kích cùng với con mãng xà màu đen này, sau đó, cả người bỗng nhiên lui về phía sau hơn mười bước, Đạo Cảnh Địa cũng lắc lư…
“Thật mạnh… Liên thủ xông qua.”
Lúc này Nguyên Vô Cực lên tiếng.
Trong nháy mắt, ba vị Hùng chủ đều đồng thời ra tay.
Nơi đây lập tức bộc phát đại chiến kinh khủng.
May mắn là bản thân vùng cấm địa này áp chế cực kỳ kinh khủng, lực lượng Đạo Cảnh Địa của ba vị Hùng chủ không có cách nào tràn ra ngoài, cho nên dao động tạo ra cũng không lớn.
Bằng không, ba vị Hùng chủ ra tay, cho dù đạo tắc trong thiên địa của thế giới cấm kỵ bị áp chế rất nghiêm trọng thì cũng đủ để huỷ sơn liệt địa rồi.
Cuối cùng, trải qua một trận chiến gian nan, ba vị Hùng chủ bắt tay mới có thể đánh lui được con mãng xà màu đen kia.
“Chỉ vừa mới đi vào bên trong… Đã gặp cấm thú đáng sợ như thế…”
Sắc mặt của Cát Nhân Hùng có chút khó coi.
“Người do các ngươi phái vào thực sự còn sống?”
Ngay cả Kiếm Vô Danh cũng đều nhìn về phía Triệu Tư.
Mà lúc này Triệu Tư cũng đang ngẩn người.
Hắn ta lấy ngọc phù ra nói:
“Mấy người kia… Thực sự còn sống…”
Nếu như bọn họ đã chết thì ngọc phù này sẽ có cảm ứng.
Kiếm Vô Danh cũng khẽ nhíu mày nói:
“Đi tiếp, quan sát rồi hẵng nói.”
Sau đó mọi người tiếp tục đi tiêp.
Triệu Tư cũng bắt đầu lo lắng không yên, số mệnh của hắn ta…
Tại sao lại cảm giác không được thuận lợi như trước…
Trong đám người…
Lâm Nhất Hạo cũng đang cười lạnh, khinh thường nhìn bóng lưng Triệu Tư nói:
“Ha ha ha, thật sự coi rằng chính mình là nhân vật chính sao…”
Hắn ta rất tự đắc.
Bởi vì hắn ta biết rõ, sở dĩ bỗng nhiên trở nên nguy hiểm là bởi vì lúc nãy Kiếm Tiên ở bên trong Đạo Cảnh Địa của hắn ta đã rơi vào ngủ say.
Quả nhiên, trước kia thuận lợi như vậy đơn thuần cũng bởi vì hắn ta mà thôi…
Bọn hắn tiếp tục đi về phía trước.
Sau đó không lâu…
“A…”
Hai tên cao thủ đời trước phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, đều bị bắt đi.
Một con vượn màu đen kinh khủng khổng lồ xuất hiện.
Lại là một trận ác chiến, thực lực của con vượn màu đen khổng lồ còn mạnh hơn cả con mãng xà màu đen trước đây, ngay cả đám người Cát Nhân Hùng đều hộc máu.
“Mau, mau vượt qua nó.”
Đám người Nguyên Vô Cực cũng không muốn đánh tiếp nữa rồi, thực lực của con vượn màu đen này quá mạnh mẽ, cho dù có thể đánh bại, bọn hắn cũng phải trả giá bằng máu.
Mang theo mọi người đột phá vòng vây của nơi này.
Cuối cùng, sau khi bọn hắn tổn thất rất nhiều cao thủ, khó khăn lắm mới vượt qua được lãnh địa của vượn đen.
“Cuối cùng cũng an toàn…”
Đám người Nguyên Vô Cực thở hổn hển, khí cơ hỗn loạn, sắc mặt có chút tái nhợt.
“Đó là cái gì?”
Lúc này, mọi người lại nhìn thấy một con chim én kinh khủng màu trắng, giống như u linh, bay xuống từ bên trên núi cao, trong chớp mắt đột kích.
Cánh đập tới, một tay của Cát Nhân Hùng trực tiếp bị xé rách.
“Này… Rốt cuộc đây là địa phương quỷ quái gì?”
Cát Nhân Hùng run rẩy, vội vàng lùi lại, căn bản không dám đối kháng cùng với con chim én như tuyết trắng kia, nói:
“Đây chính là an toàn mà các ngươi đã nói?”
Nguyên Vô Cực cũng lo lắng nói:
“Vô Danh huynh… Ngươi, ngươi lừa bọn ta… Thực lực của ngươi và ta căn bản không phải là đối thủ của con Ma Yến này.”
Mãng xà màu đen cùng vượn màu đen cũng khoẻ, thế nhưng con Ma Yến trắng như tuyết này… Khiến cho bọn hắn luống cuống.
Mà lúc này ngay cả Kiếm Vô Danh cũng hết hồn, vừa chống lại vừa giận dữ hét lên:
“Triệu Tư… Tên nghịch đồ nhà ngươi, lại có thể gài bẫy lão tổ của ngươi?”
Xuất hiện một con mãng xà màu đen còn chưa tính, liên tiếp đều như vậy… Có chuyện, tuyệt đối có chuyện…
Hắn ta nắm Triệu Tư lên ném về phía con Ma Yến kia, sau đó quát mọi người:
“Chạy maui.”
Mà lúc này Triệu Tư đã hoàn toàn run rẩy.
“Không… Ta không phải là nhân vật chính sao… Số mệnh của ta, cơ duyên của ta… Không…”
“Phạm Phách Minh, Phạm Dao Dao… Vì sao các ngươi không có chết?”
Trước khi chết, hắn ta phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương không cam lòng, đồng thời trong lòng cũng nảy sinh sự nghi hoặc to lớn…
Nhiều nguy hiểm như vậy, ngay cả ba vị Hùng chủ cũng đều không gánh được, nhưng rốt cuộc làm sao mấy người Phạm Dao Dao lại sống được…
Lẽ nào các nàng mới thực sự là nhân vật chính sao…

Mấy người Lý Phàm đều không hề biết đến tất cả những chuyện này.
“Ăn mật này thật ngọt!”
“Ăn ngon thật.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận