Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2728: Mỏ neo Vô Thượng

Khi hắn ta nói ra cái tên này, nơi khoé mắt của hắn ta bỗng nhiên có một giọt nước mắt rơi xuống.
Giờ khắc này, một loại lực lượng kinh khủng nào đó bỗng nhiên gia trì ở trên cơ thể của hắn ta, hoá thành một loại dây chuyền bản luật kinh khủng muốn xé rách cơ thể của hắn ta.
Đệ nhất thiên hạ Tịch Giả, thế nhưng lúc này lại giống như một kẻ tù tội bất lực, hắn ta giãy giụa, phản kháng, thế nhưng không hề có một chút tác dụng nào, cây thông già khô héo giống như biến thành trụ đồng, dây chuyền bản luật buộc xương thịt của hắn ta ở trên cái trụ đồng, vô tình quất roi.
Đại đạo tiêu tán, thần trí tịch diệt, Tịch Giả đang run rẩy, đây là cực hình siêu việt tất cả mọi thứ…
Cuối cùng hắn ta cũng chết đi trong thống khổ.
Chết cực kỳ lâu.
Trụ đồng biến thành cây thông già, thoạt nhìn qua cây thông già không biết đã chết khô trong bao nhiêu năm tháng.
Mà ở dưới gốc cây thông già, một nam nhân trung niên mặc áo bào trắng chậm rãi xuất hiện.
Hắn ta không nhiễm một hạt bụi, áo bào trắng như mới, vẻ mặt lạnh nhạt giống như sắt đá không hề có một chút cảm tình, lạnh lẽo hơn cả băng tuyết.
“Tịch Diệt, mới là nơi sinh mạng trở về.”
Tịch Giả nhẹ nhàng nói một câu, hắn ta nhìn về phía Hắc Ám Vực, trong mắt lạnh lùng như sương.
“Phản bội, tử biệt… Mối hận nhân sinh cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi, trải qua mọi thứ lòng sẽ trở nên kiên định, cảnh giới hoàn mỹ đến đâu cũng sẽ trở nên vặn vẹo đau đớn mà điên cuồng…”
“Chặn đánh một trái tim vặn vẹo đau đớn mà điên cuồng thì dễ dàng hơn rất nhiều.”
Hắn ta phẩy tay, một bàn đá chợt xuất hiện.
Hắn ta tự chơi cờ với bản thân.

P/s: Lời tác giả: Tịch Giả không có quan hệ gì với Lý Phàm, Tịch Giả cũng không phải là kiếp trước của Lý Phàm, mọi người không cần suy đoán theo hướng này.
“Ngươi quên rồi sao, ở Đỉnh Tinh Giới, chúng ta cùng nhau đánh cướp yêu tộc Yêu Bằng…”
Ngao Vô Song bước đến Đỉnh Tinh Giới, hắn ta vừa đi lại vừa sử dụng pháp lực Vô Thượng hồi tưởng lại hình ảnh nhân quả của bản thân.
Ở bên trong những hình ảnh kia, thiếu nữ giống y như đúc với Tâm Viên đang chạy trốn cùng với Ngao Vô Song.
Ngao Vô Song dẫn theo nàng tránh hết kiếp nạn này đến kiếp nạn khác, những nơi bọn họ đi qua đều hoá thành tro tàn…
“Linh hồn không sạch sẽ.”
Nhưng ở bên trong Đạo Cảnh Địa của Ngao Vô Song, thiếu nữ váy đen, Cô Giả Tâm Viên chỉ lạnh lùng lên tiếng.
Nàng giống như một tảng đá lạnh lùng, cho dù hình ảnh trong quá khứ có rõ ràng như thế nào thì cũng không thể kích thích nàng được.
Nhưng Ngao Vô Song không hề tức giận một chút nào.
“Ta nhất định sẽ khiến ngươi quay trở lại làm chính mình một lần nữa…”
Hắn ta lẩm bẩm.
Trước kia khi đối mặt với sơn thôn nhỏ, Ngao Vô Song cũng chưa từng sợ hãi, đã từng lập rất nhiều lời thề “Ngtao tuy nhất hộ, vong thôn tất ngao”.
Hôm nay… Đến khi khỉ nhỏ thực sự bị hắc ám hãm hại dị hoá rồi, hắn ta cũng muốn… Đánh một trận cùng với hắc ám.
Hắn ta tiếp tục đi, dọc theo con đường cũ ngày xưa.
Hắn ta đi tới Quỷ Vực trước đây, ngày hôm nay cũng đã biến thành Niết Bàn sinh mệnh, vô tận quỷ hồn ngày xưa đã không còn du đãng ở nhân gian nữa.
Hắn ta đi tới Phật Thổ trước đây, nơi đây đã từng xảy ra một trận chiến lớn, toàn bộ mọi người của sơn thôn nhỏ công phạt Phật Thổ, tiêu diệt đầu sỏ lớn nhất của Thần Giới.
Ở chỗ này, một vị cao thủ Giả Hành Tôn của tộc Mi Hầu Lục Nhĩ được giải cứu ra.

Mặc dù hắn ta đã trở thành Vô Thượng, một suy nghĩ là có thể xuyên qua thiên địa, thế nhưng Ngao Vô Song lại đi rất chậm.
Hắn ta cố gắng không hề bỏ sót bất kỳ một địa phương nào có liên quan đến khỉ nhỏ, kiên nhẫn sử dụng lực lượng Vô Thượng của chính mình để hồi tưởng chuyện cũ.
Mặc dù đổi lấy chỉ là sự đáp lại lạnh lùng của Cô Giả Tâm Viên.

“Tiền bối, chủ nhân kiên trì như vậy thực sự có hiệu quả sao?”
Lôi Đế nhịn không được nói:
“Sinh linh đã bị hắc ám dị hoá còn có thể tìm lại được bản thân hay sao?”
Tất cả sinh linh bị hắc ám dị hoá có lẽ đã không thể được xưng là sinh linh nữa rồi, lạnh lùng, huỷ diệt, giết chóc chính là bản năng của những thứ này, toàn bộ nhân tính của sinh linh sương trắng trước đây đều không còn tồn tại nữa.
Khiêu đại thần nằm ở trên ghế, chậm rãi mở miệng nói:
“Xem tình huống.”
“Bản thân hắc ám sẽ không dị hoá sinh linh, bản luật vũ trụ ẩn chứa bên trong bóng tối mới là căn bản.”
“Nếu như bản luật này biến mất, toàn bộ sinh linh đều sẽ khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.”
“Nếu như đã chết bị chuyển hoá thì sẽ biến thành thi thể, tiêu tan thành mây khói, nếu như người sống bị dị hoá thì sẽ lấy lại nhân tính một lần nữa, đi ra từ trong bóng tối.”
Thuỷ Đế cầm một cục gạch được đúc nên từ xương cốt Vô thượng lên, nàng ta vừa gặm vừa suy nghĩ nói:
“Nếu nói như thế, có thể giải quyết được bản luật vũ trụ thì toàn bộ sinh linh sẽ được cứu, cục diện muôn đời chí ám cũng sẽ được sửa lại…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận