Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2376: Nhân vật chính chân chính

Độc Cô Ngọc Thanh nói nhỏ, hắn có một loại cảm giác xa lạ quen thuộc.
Dường như khi những quỷ văn màu đen này xuất hiện liền có thể khiến cho trời đất biến đổi lớn, khiến cho vũ trụ hồng hoang cũng phải vì đó mà đảo lộn.
Trực giác của hắn… Rất nguy hiểm.
“Vì sao chiếc đèn này lại ẩn chứa hoa văn quỷ dị, chẳng lẽ loại hoa văn quỷ dị này có nguồn gốc từ bóng tối sao? Là ai phong ấn loại lực lượng tà ác này…”
Độc Cô Ngọc Thanh cảm thấy đau đầu.
Nhưng ngay sau đó hắn lại lắc đầu, cố gắng xua tan đi những ý nghĩ này.
Những thứ này… Cũng đã không còn quan trọng nữa.
“Ta đã xuất hiện, nếu thời gian vẫn còn có huyết mạch cựu dân, cũng sẽ bị nhân quả ở trong bóng tối hấp dẫn đến…”
“Chờ hắn đến ta có thể tự thiêu đốt rồi.”
Hắn cầm chiếc đèn đồng nhỏ kia lên, im lặng một lúc lâu, mới nói:
“Trời tối rồi… Không biết sư phụ đã ăn cơm tối chưa…”
“Thật sự muốn ăn chân giò kho tàu, dê nướng nguyên con, móng heo hầm cách thuỷ, đầu thỏ tê cay…”
Trên mặt của hắn cuối cùng cũng lộ ra dáng vẻ tiêu điều tiếc nuối.
Nam Bộ Châu Khai Nguyên, dãy núi Hàn Thước.
Thảo nguyên hoang vu mênh mông kéo dài như vô tận.
Dãy núi Hàn Thước chính là cấm địa nổi tiếng của châu Khai Nguyên, rất nhiều truyền thuyết cổ xưa ở trong thế gian đều có bóng dáng của dãy núi Hàn Thước.
Có người nói dãy núi Hàn Thước chính là do nhóm người tiên dân sáng thế sáng tạo ra.
Có người nói, văn minh hoả quang đã chiếu sáng dãy núi Hàn Thước đầu tiên.
Có người nói ở bên trong dãy núi Hàn Thước ẩn chứa cơ duyên thần bí nhất…
Có rất nhiều cách nói, thế nhưng đều có chung một điểm là: Cổ xưa.
Tất cả truyền thuyết về dãy núi Hàn Thước đều cực kỳ xa xưa.
Hôm nay hầu như tất cả các thế lực lớn của châu Khai Nguyên đều cử nhân mã đến đây.
“Kiếm quang loé sáng doạ Hàn Thước, đế tinh ẩn ở trong thần vụ.”
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi mấy ngày, câu tiên đoán thứ hai của vị Khiêu Đại Thần kia đã truyền khắp thế gian.
Tất cả mọi người đều biết, ở trong dãy núi Hàn Thước… Rất có thể ẩn giấu cơ hội thành Đế.
Ở trước dãy núi có mấy vạn người tụ tập.
Bộ phận lớn là một số thế lực ở Nam Bộ của châu Khai Nguyên.
“Từ xưa đến nay gần như không có một người nào sống sót đi ra khỏi dãy núi Hàn Thước…”
“Không, có! Có sử sách ghi chép lại, Thiên Đế Lịch một triệu năm, Thượng Đế đã từng tự mình đi đến dãy núi Hàn Thước.”
“Căn cứ theo ghi chép, trước khi Thượng Đế thống lĩnh Đế đình nghênh chiến đầu nguồn, từng đi qua tất cả các cấm địa trên thế gian… Chuyện này ngược lại là sự thật.”
Tất cả mọi người đều bàn luận ầm ĩ.
“Ngay cả Thượng Đế cũng đã chết, thế nhưng dãy núi Hàn Thước vẫn như xưa…”
Đối mặt với dãy núi Hàn Thước cổ xưa, tất cả mọi người đều cảm thán.
Năm trăm tám mươi vạn năm trước… Thế giới Cấm Kỵ từng xuất hiện một vị Thượng Đế, chiến lực kinh thiên.
Danh hiệu…
Chiến Thiên Đế!
Từ kỷ niên khi Chiến Thiên Đế bắt đầu thành Đế cũng được gọi là Thiên Đế Lịch.
“Trước kia, Chiến Thiên Đế đã từng huy hoàng, cường giả trong thế gian đều gia nhập vào Chiến Thiên Đế Đình…”
“Chiến Thiên Đế cũng từng được coi là hy vọng, hy vọng trấn áp bóng tối ở đầu nguồn…”
“Chiến Thiên Đế Đình cũng đã biến mất ba triệu năm, ba triệu năm rồi…”
Ba triệu năm trước, vị Thượng Đế thống lĩnh Chiến Thiên Đế Đình nghênh chiến đầu nguồn.
Đổi lấy chỉ là sự điêu ám của thế gian.
Chiến Thiên Đế Đình tan biến, vô tận cường giả chết đi, Thượng Đế đẫm máu, chỉ còn có tàn bào quay trở về.
Hôm nay mặc dù Chiến Thiên Đế đã mất đi, thế nhưng Thiên Đế Lịch đã trở thành lịch pháp chung của toàn bộ thế giới Cấm Kỵ, chỉ có vị Thượng Đế thứ hai xuất hiện mới có thể xuất hiện một kỷ niên mới.
Rất nhiều người đều nói về một đoạn lịch sử khi Chiến Thiên Đế đi đến dãy núi Hàn Thước này, từ một loại ý nghĩa nào đó, chuyện này đủ để chứng minh dãy núi này rốt cuộc thần bí biết bao nhiêu.
Ngay cả Thượng Đế cũng từng đến đây.
Càng ngày càng có nhiều thế lực đến.
Lý Phàm cùng với người của Thanh Kiếm Tông đi đến.
Nhìn quanh thấy xung quanh cực kỳ rậm rạp, không dưới mấy vạn người.
“Nhiều người như vậy, đây là muốn…”
Trong mắt Lý Phàm hiện lên vẻ nghi hoặc.
Những người này, cũng có quá nhiều tu giả rồi…
Nhìn qua, người thì ngự kiếm phi hành, chiến hạm ngang trời…
“Hệ thống, mấy người đệ tử của ta, thực sự ở chỗ này sao?”
Lý Phàm nhịn không được lên tiếng.
Không biết rốt cuộc chó hệ thống này có tác dụng gì không…
Hệ thống nói:
“A… Có lẽ vậy đi…”
Có lẽ???
Chó hệ thống này vẫn không đáng tin cậy như thế…
“Có lẽ ở trong núi… Phỏng chừng bọn họ đang đi tìm bảo bối ở trong núi?”
Hệ thống tiếp tục lên tiếng.
Lý Phàm: “???”
Tìm bảo bối?
Loại địa phương này vừa nhìn đã biết không phải là vùng đất tốt lành gì.
Nhưng bây giờ Lý Phàm cũng chỉ có thể nhẫn nại chờ đợi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận