Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 2546: Tặng đất và nước 2

“Ăn cái gì không? Trước tuỳ tiện ăn một chút khoai tây với bánh bao đi, đợi buổi tối sư phụ nấu đồ ăn ngon cho các ngươi.”
Lý Phàm lên tiếng.
Hai mắt của Long Tử Hiên nóng lên, quay trở lại sơn thôn một lần nữa giống như khách tha phương được quay trở về nhà, hắn cũng không thể nói nên lời, chỉ nặng nề gật đầu, sau đó nhận lấy khoai tay do Cung Nhã đưa tới.
“Tiểu Lý này.”
Lúc này Trương đại bá cầm Thanh Đồng Cổ Đăng đi tới, nói:
“Ta đi vào trong tiểu viện của ngươi đào một chút đất nhé?”
Lý Phàm nhìn thấy cây đèn kia, trong lòng hơi động một chút, thế nhưng trên mặt cũng không lộ ra biểu tình gì nói:
“Đào đất? Lấy cái này để làm gì?”
Trương đại bá mỉm cười nói:
“Còn nhớ rõ ông chủ Ngao đã mang thịt trâu đến thôn của chúng ta năm xưa hay không? Hắn ta lại mang tới một con trâu đen rất lớn, ta hỏi hắn ta muốn cái gì, hắn ta nói muốn đào ít đất trong thôn dùng để chữa bệnh… Cho nên ta suy nghĩ đi tới trong tiểu viện của ngươi đào một chút.”
Nói xong ông liền chỉ về phía Minh Thiên Bắc nói:
“Ngươi nhìn xem con trâu này vừa mập mạp vừa cường tráng, tuyệt đối ăn rất ngon, đêm nay chúng ta lại có thể mở tiệc được rồi.”
Lý Phàm nhìn thoáng qua, con trâu đen này… Thực sự là nguyên liệu nấu ăn rất tốt.
“Ngọc Thanh, ngươi mau đi đào đất mang tới cho Trương đại bá.”
Lúc này Lý Phàm lên tiếng.
Người ta mang cho sơn thôn một con trâu, lại chỉ muốn một ít đất mà thôi, cũng rất bình thường.
Lý Phàm lại dặn dò nữa:
“Đúng rồi, lấy thêm một bình nước giếng nữa.”
Lý Phàm tinh thông y thuật, vô cùng rõ ràng bình thường nếu như cần đến đất làm thuốc, thì nhất định cũng sẽ cần đến nước, bởi vì cái gọi là thuỷ thổ không phân biệt, nước do đất mà sống, đất cũng là nguyên nhân có nước.
Mà nước giếng ở bên trong tiểu viện là sạch sẽ thuần khiết nhất, dùng để làm thuốc là tốt nhất, nói không chừng nước tìm thấy ở bên ngoài còn bị ô nhiễm.
“Rõ sư phụ.”
Lúc này Độc Cô Ngọc Thanh đứng dậy rời đi.
“Trương đại bá, đèn này lấy được từ chỗ nào?”
Mà Lý Phàm mặt không đổi sắc hỏi Trương đại bá.
Trương đại bá mỉm cười nói:
“Khiêu đại thần sai người mang về cho ta…”
Quả nhiên lại là tên hố người Khiêu Đại Thần này… Lý Phàm cười nói:
“Chúng ta mau cày ruộng đi, gieo xong khoai tây rồi quay về thôn mở tiệc, đêm nay không say không về.”
Trương đại bá cũng cười nói:
“Không say không về.”

Độc Cô Ngọc Thanh nhanh chóng cầm một túi đất, cùng với một bình nước đi tới.
Minh Thiên Bắc mang đồ ra ngoài thôn.
Ở cổng thôn, Ngao Vô Song đang lo lắng chờ đợi, nhìn thấy Minh Thiên Bắc mang đồ đi ra, hắn ta nhận lấy túi đất cùng với bình nước, sau đó xoay người bỏ chạy, không hề dừng lại một chút nào.

Đúng lúc này.
Ở bên trong Khủng Thú Sơn Lâm, một con đường màu đen cũng xuất hiện.
Ở bên trên con đường màu đen, phân thân của Chiến Đế hắc ám thẫn thờ rời khỏi.
Chủ thân đã chết đi rồi, hơn nữa thần hồn cũng đã bị Minh Thiên Bắc dùng roi đánh nát, cho dù phân thân chưa chết thì cũng chỉ giống như một cái xác không hồn, không còn thần chí, chỉ còn lại có bản năng mà thôi.
Con đường màu đen giống như xuyên thấu qua hạn chế của không gian, đi tới một nơi bóng tối không rõ nào đó.
Ở bên trong một mảnh không gian không rõ bị bao phủ bởi bóng tối.
Trong bóng tối nồng nặc, dường như tất cả mọi thứ đều đang trầm mặc.
Mà ở bên trong vô tận trầm mặc, ngai vàng hắc ám đã có tiếng hít thở ngủ say truyền tới từ phía xa xa, dường như bản thân nó đã tạo thành một nhịp điệu nào đó.
Bỗng nhiên ở bên trong mảnh bóng tối này có một con đường hắc ám kéo dài tới nơi.
Mặc Giả đang tĩnh toạ không nói gì bỗng nhiên mở mắt.
Chỉ thấy ở bên trên con đường màu đen kia, Chiến đế Mặc Chiến đã quay trở về.
“Mặc Chiến sư huynh quay trở về rồi.”
“Làm sao, có thành công hay không?”
Trong lúc nhất thời, các đệ tử còn lại của Mặc Giả đều có chút kích động lên tiếng, đi tới.
Thế nhưng thần sắc của Mặc Chiến đờ đẫn, không rên một tiếng, dường như căn bản không nhìn thấy bọn hắn.
Mặc Chiến đi tới trước mặt của Mặc Giả, sau đó quỳ xuống.
Hắn ta không nói câu nào, giống như một tảng đá.
“Đây… Đây là Mặc Đạo?”
“Mặc Chiến sư huynh lại có thể trầm mặc như thế, xem ra hắn ta thực sự đã thành công rồi.”
“Chúng ta lại có chút nhìn không thấu, chân ý Mặc Đạo chân chính quả nhiên bí hiểm.”
Những đệ tử còn lại đều kinh ngạc phi thường.
Mặc Chiến chính là người hiếu chiến nhất ở trong số bọn hắn, trước đây lúc đi theo Mặc Giả tu hành, đẹo lên người Mặc Châu do dích thân Mặc Giả luyện hóa từ ngôi sao hắc ám mới có thể khống chế được chiến ý của hắn ta.
Nhưng ngày hôm nay chỉ mới đi tới thế giới Cấm Kỵ một chuyến lại có thể không cần Mặc Châu cũng có thể trở nên trầm mặc ít nói như vậy rồi sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận